Lục Tinh Tân nghe thấy âm tiết cô phát ra, không thể khống chế được mà thở dốc, hắn cực nhanh rút tay về, rõ là cố ý tránh né tầm mắt của cô: "Tôi không cho rằng tôi có thể giúp được gì cho cô."
"Phiền cô tránh ra, tôi muốn trở về."
Thật là lạnh lùng vô tình.
Trong hoàn cảnh mờ ám như vậy, đối diện với cô như thế mà hắn vẫn có thể thờ ơ sao?
Mạnh Tầm khẽ cười, ánh mắt cô lướt qua gân xanh nổi lên trên cánh tay Lục Tinh Tân vì dùng sức, dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Mạnh Tầm dựa vào mép cửa, nhường chỗ cho hắn, nhưng không nhiều.
Hắn muốn đi qua mà không chạm vào cô, gần như là không thể.
Lục Tinh Tân có lẽ bị Mạnh Tầm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá muốn nhanh chóng rời xa cô, hắn vặn chìa khóa sang phải, mở cửa rồi đi vào, không thể tránh khỏi va vào vai Mạnh Tầm.
Mạnh Tầm kiều mị rên một tiếng, thân thể Lục Tinh Tân run lên, không nhìn cô thêm một lần nào, dùng sức đóng cửa lại, rõ ràng là không muốn nhìn thấy cô.
Khóe môi Mạnh Tầm cong lên, đầu gối chân phải hướng về phía trước. Cánh cửa bị Lục Tinh Tân đóng mạnh không đóng chặt, va vào đầu gối cô lung lay rồi dừng lại.
Mạnh Tầm kêu lên một tiếng đau đớn, âm thanh không nhỏ.
Lục Tinh Tân đột nhiên quay đầu lại, hắn có thể cảm nhận được khi đóng cửa gặp phải một lực cản, quay đầu liền thấy Mạnh Tầm vẻ mặt thống khổ, khom lưng, toàn thân nghiêng về bên trái.
Đồng tử hắn co rút lại, vội vàng đi qua xem xét.
Vừa nhìn, đầu gối Mạnh Tầm bầm tím một mảng lớn, da cô thật sự quá trắng, vết bầm tím này càng thêm đáng sợ.
Mạnh Tầm dường như đau đến cực điểm, nước mắt cũng từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, thấy hắn đi tới, cô mềm giọng oán trách: "Anh đóng cửa mạnh tay như vậy làm gì, đau quá."
Nói xong, thân thể cô tự nhiên dựa vào người Lục Tinh Tân đang ngồi xổm.
Môi Lục Tinh Tân khẽ động, nhìn vẻ đáng thương của cô một cái, giọng nói cực thấp: "Xin lỗi..."
Thấy cô dựa vào, lần này Lục Tinh Tân không có lý do gì để trốn tránh, nhưng cũng không để mặc cô cả người dựa vào trong lòng. Hắn đứng lên, hai tay đỡ lấy cánh tay cô, khoảng cách giữa thân thể hắn và thân thể của cô vẫn còn cách một khoảng bằng chiều dài cẳng tay.
"Tôi cõng cô trở về, để bác sĩ xử lý vết thương cho cô." Lục Tinh Tân nói.
Mạnh Tầm cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ bàn tay lớn của hắn, cô ủy khuất bĩu môi: "Như vậy sẽ kinh động mẹ em, em sẽ bị mắng."
"Anh không có thuốc ở đây sao?"
Lục Tinh Tân dường như có chút khó xử, hắn không muốn cô ở lại lâu.
Mạnh Tầm hơi nhíu mày, cô giãy giụa khỏi sự trói buộc của hắn: "Anh nắm tay em đau quá."
Lục Tinh Tân theo bản năng buông tay, Mạnh Tầm lại như không đứng vững ngã vào lòng hắn, kinh hồn ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn. Cuối cùng, cô ngẩng mặt lên tố cáo: "Lục Tinh Tân, anh làm gì vậy, anh còn muốn em ngã sao?"
Ngọc mềm trong ngực, hương thơm nhàn nhạt trên người cô ập vào mặt, Lục Tinh Tân ngửi đến gần như say.
Cô cứ như vậy ngã vào lòng, không hề phòng bị, hắn có thể cảm nhận rõ ràng thứ mềm mại đang cọ vào ngực hắn, thậm chí còn run rẩy.
Thân thể Lục Tinh Tân căng thẳng, hắn bất đắc dĩ lùi lại hai bước, cố gắng hết sức giữ khoảng cách giữa phần dưới cơ thể và cô.
Đây không phải là điềm báo tốt lành gì.
Cô không nên xuất hiện ở đây.
Lục Tinh Tân nghĩ.
Bàn tay lớn của hắn lại trói buộc cánh tay mảnh khảnh của cô, dùng sức kéo cô ra.
Lục Tinh Tân nhắm mắt lại, cố gắng duy trì giọng nói bình ổn, "Bôi thuốc cho cô xong, phiền cô tự mình về."
"Như cô nói, bị mẹ cô nhìn thấy, chúng ta đều không có kết quả tốt."
Nói xong, hắn đỡ Mạnh Tầm ngồi xuống giường.
Mạnh Tầm gật đầu, chỉ cảm thấy ván giường dưới mông thật cứng.
Lục Tinh Tân bật đèn, không nhìn Mạnh Tầm một cái đi tìm hộp thuốc.
Mạnh Tầm thừa cơ quan sát căn phòng này, rất nhỏ, một chiếc giường đơn, một bàn học cũ nát và một tủ quần áo cũ nát gần như chiếm toàn bộ không gian của căn phòng, nhưng phòng được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, có thể thấy người ở là một người gọn gàng.
Nhìn quanh một lượt, Mạnh Tầm cũng không phát hiện ra vật gì đáng để Lục Tinh Tân căng thẳng sợ bị nhìn thấy, chỉ là trên tường có một số chỗ còn lưu lại dấu vết băng dính.
Lục Tinh Tân cầm hộp thuốc, quay đầu liền thấy ánh mắt Mạnh Tầm đang nhìn xung quanh, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, đặt hộp thuốc lên bàn làm việc cạnh giường đơn: "Bên trong có thuốc."