Cô Ấy Hoàn Mỹ

Chương 1

Cảnh báo/Hướng dẫn đọc:

1. Bất kể bề ngoài tính cách ba nam chính ra sao, bên trong họ đều là những kẻ biếи ŧɦái u ám. Những "chiến binh tình yêu thuần khiết" xin hãy rút lui. Nữ chính không chỉ có những tiếp xúc thân mật ngoài giới hạn với một nam chính cụ thể mà là với tất cả. Không phải Np, không phải Np, không phải Np!

2. Văn phong kiểu “huấn luyện chó”, bất kì ai đã từng nuôi chó đều sẽ biết rằng có con ban đầu rất thân thiện, trong khi đó có con thì hoang dã hơn. Trong truyện này cả ba "chú chó" cũng vậy, đều có con dễ dạy và con khó dạy, nhưng cuối cùng không có ngoại lệ nào, tất cả đều là chó ngoan của nữ chính.

3. Nữ chính có xu hướng hơi hơi Ace một cách rất rất nhẹ. Sẽ gọi các nam chính bằng một số từ ngữ không mấy dễ nghe, không chịu được thì xin hãy rút lui.

4. Nét lương thiện chỉ là tính cách mà nữ chính tự tạo ra cho bản thân. Thực ra cô ấy rất ích kỷ, để đạt được mục đích thì sẵn sàng lợi dụng bất kỳ ai, không có ý thức mạnh về đạo đức.

5. Tất cả nhân vật đều là người điên, điên vô cùng, điên đỉnh nóc kịch trần, điên vượt mức pickeball, không một ai là bình thường cả.

6. Cả ba nam chính đều là C, nếu không phải C thì không lấy.

Vui lòng cân nhắc trước khi đọc

Đại học Thánh Minh.

Theo tiếng chuông báo hiệu kết thúc kỳ thi, những âm thanh ồn ào lại vang lên trong khuôn viên trường vốn yên tĩnh.

Trong lớp học, các sinh viên mặc đồng phục của trường, sau khi nộp bài thi có đã có người đổ gục xuống bàn, những lời phàn nàn không ngừng vang lên.

“Rốt cuộc là ai nói rằng lên đại học sẽ nhàn hạ chứ, giữa kỳ còn phải thi, khiến người ta căng thẳng chết đi được.”

“Đây rốt cuộc là do ai ra đề, tôi một chữ cũng không trả lời được, đề thi còn khó hơn cả khoa cử thời cổ đại.”

“Lúc trước tại sao không nghe lời mẹ tôi đi du học, cứ nhất định phải đến Thánh Minh chịu khổ...”

“Đừng được voi đòi tiên nữa, lúc trước khi thi đậu Thánh Minh, tôi nhớ nhà cậu còn mở tiệc lớn đấy.”

Đại học Thánh Minh khác với những trường đại học khác trong nước, đây là một trường đại học được thành lập dành riêng cho những người thừa kế trong giới thương nghiệp và chính trị.

Những người có thể vào được trường đại học này có ba loại.

Một loại là con cháu kế thừa của các gia tộc đã vượt qua sự kiểm duyệt của hội đồng cấp cao Thánh Minh, cũng là đối tượng phục vụ chính của trường đại học này, trong trường thường được gọi là Nhất Mạch.

Một loại là những người không đủ tư cách xét theo tiêu chuẩn để vào trường nhưng nhờ có quan hệ với Nhất Mạch và có thư giới thiệu, loại này thường là những người phụ thuộc vào Nhất Mạch, nói hay thì là để bồi dưỡng cánh tay phải cho Nhất Mạch, nói khó nghe thì là để bồi dưỡng những con chó trung thành cho họ, được gọi là Nhị Mạch.

Loại thứ ba là sinh viên được tài trợ xã hội, yêu cầu nghiêm ngặt đến mức đáng kinh ngạc, nhưng đồng thời các khoản trợ cấp của Thánh Minh cũng phong phú đến mức đáng kinh ngạc, cho dù yêu cầu khắt khe, vẫn là những suất mà sinh viên bình thường trong xã hội tranh nhau muốn có.

Gia tộc đằng sau những sinh viên trong trường đại học này gần như nắm giữ 95% tài sản và tài nguyên trong nước.

Nơi đây không chỉ là nơi học cách kinh doanh và làm chính trị, mà còn là một nền tảng quan trọng để trao đổi tài nguyên, hợp tác và kết hôn, thậm chí đôi khi việc kinh doanh có thành công hay không, chỉ dựa vào một điều: thân phận cựu sinh viên của Đại học Thánh Minh.

Kết quả và điểm số trong các kỳ thi nghiêm ngặt do trường thiết lập càng được các gia tộc quan tâm, thậm chí còn có sự so sánh riêng tư.

Dù sao thì Thánh Minh cũng không nuôi người nhàn rỗi, không bồi dưỡng phế vật, đây là quy luật sắt đá mà nhiều thế hệ đã tự mình thực hiện.

“Mạnh Tầm, cậu thấy đề thi lần này khó không?” Ai đó đột nhiên quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Mọi người nhìn theo, chỉ thấy Mạnh Tầm với mái tóc đen óng ả buông xõa, khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc thạch ửng hồng, cô mặc đồng phục giống như họ, nhưng bộ quần áo này mặc trên người cô lại đặc biệt đẹp, dường như được may đo riêng cho cô. Nghe thấy âm thanh cô khẽ ngước mắt lên, đôi mắt trong veo như nước nhẹ nhàng chớp chớp, khóe môi cô cong lên một nụ cười rất nhẹ: “Cũng hơi khó.”

Giọng nói cũng dịu dàng, ngọt ngào.

Một sự yên tĩnh kỳ lạ.

Không ít người dán mắt vào mặt cô.

Cho dù nhìn bao nhiêu lần, mỗi lần cô vô tình ngước mắt lên, người ta vẫn sẽ bị khuôn mặt của Mạnh Tầm làm cho chấn động, đây có lẽ là "bảo vật" bằng đất sét tinh xảo nhất mà Nữ Oa đã nặn ra.

Khi hoàn hồn lại, một nhóm người vừa rồi còn đang phàn nàn đã tự giác chuyển hướng, tụ tập về phía Mạnh Tầm, vẫn cười nói những lời bông đùa, chỉ là vô tình hay cố ý đều nâng đỡ Mạnh Tầm.

“Loại đề này đối với Mạnh Tầm thì có là gì, mỗi lần thi thành tích của người ta đều tốt như vậy.”

“Lần này chắc chắn cũng đứng top đầu, thật sự rất ngưỡng mộ, tôi về nhà chắc không tránh khỏi một trận đánh mắng.”

“Không dám nghĩ, nếu tôi có thể luôn đứng thứ hai, địa vị của tôi trong nhà sẽ cao đến mức nào.”

Nụ cười nhạt trên khóe môi của Mạnh Tầm khẽ cứng lại.

Không ai để ý đến sự thay đổi nhỏ này, dù sao thì đứng thứ hai có gì không tốt, có thể luôn đứng thứ hai đối với những người khác đã là một sự tồn tại vô địch rồi.

“Mạnh Tầm, bình thường cậu đến thẩm mỹ viện nào vậy? Tại sao da lại đẹp như vậy, tôi thức khuya ôn tập một tuần nay đã cảm thấy như già đi mười tuổi.” Ai đó đột nhiên hỏi, chủ đề cứ thế mà bị lệch đi.

Sự chú ý của mọi người lại đổ dồn vào làn da đẹp của Mạnh Tầm, bàn tán xôn xao về những khuyết điểm trên khuôn mặt gần đây của mình.

Làn da đẹp bảy phần do trời định, nhưng dù sao cũng còn ba phần nhờ nỗ lực sau này.

Mạnh Tầm lại nở nụ cười hoàn hảo vừa phải: “Tư Lệ, gần đây tôi thường đến đó.”

Nghe cô chia sẻ thẩm mỹ viện một cách vô tư, mắt các cô gái đều sáng lên, vội nói: “Tuyệt quá, hôm nay đi chăm sóc da thôi.”

Mạnh Tầm cười nhạt, đeo cặp sách lên, chào hỏi mọi người: “Tôi còn có chút việc, đi trước đây.”

Các cô gái cũng nở nụ cười thân thiện với cô vẫy tay chào tạm biệt, vẫn là những lời khách sáo ồn ào.

“Đi đường cẩn thận nhé Mạnh Tầm.”

“Ngày mai gặp.”

Nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi lớp học, lúc này mới có người thu hồi ánh mắt, dùng giọng điệu hâm mộ nói: "Thật là đáng ngưỡng mộ, xinh đẹp như vậy, thành tích lại ưu tú, gia cảnh cũng không tồi, bình thường giao du đều là những người trong Nhất Mạch, hoàn toàn không nghĩ tới cuộc đời cô ấy có chỗ nào không thuận lợi."

"Quan trọng là tính cách cũng siêu tốt, không giống như Tân Hòa Mỹ, cứ chơi thân với Nhất Mạch thì vênh mặt lên nhìn người khác."

"Cũng chỉ có người như Mạnh Tầm sau này mới có thể có cơ hội bước chân vào liên hôn gia tộc của Nhất Mạch thôi, nói thật, mọi người có cảm thấy cô ấy và Quý Tư Tự có khả năng không?"

"Cho dù là Mạnh Tầm, muốn vào cửa nhà họ Quý cũng không thể nào..."

"Sao lại không thể? Nghe nói trong buổi tiệc do lão phu nhân nhà họ Quý tổ chức trước đây, lão phu nhân rất hài lòng với Mạnh Tầm, gần đây hai nhà qua lại không ít đâu."

Nghe vậy, lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị khơi dậy, vừa kinh ngạc vừa chia sẻ những tin đồn mà họ không biết lấy từ đâu và cũng không biết có chính xác hay không.

Mạnh Tầm, một trong những nhân vật chính của câu chuyện, cô đơn bước đi trên hành lang, lưng cô thẳng tắp, bước đi từng bước một cực kỳ vững vàng, tỏ ra không kiêu ngạo không nóng nảy, cô không nhìn ngang nhìn dọc, cũng không để ý đến không ít người nam nữ trên đường đều hướng ánh mắt về phía cô, hoặc là công khai, hoặc là kín đáo.

Mãi cho đến khi đi đến trước bảng thông báo ở tầng một, bước chân của Mạnh Tầm mới khựng lại.

Cô nghiêng mắt nhìn, thứ hạng và thành tích trong kỳ thi trước vẫn được dán trên bảng thông báo, cho đến khi có kết quả mới được cập nhật.

Nơi này gần như là nơi mà mỗi học sinh đều phải đi qua mỗi ngày, bảng điểm được dán ở đây là một loại cảnh báo.

Kể từ khi vào được trường đại học này, đã định sẵn rằng cuộc đời sau này của bạn sẽ khác với những người bình thường bên ngoài Thánh Minh, cho dù bạn vào bằng thân phận sinh viên được tài trợ xã hội, khi ở Thánh Minh là tầng lớp thấp nhất, nhưng ra khỏi Thánh Minh vẫn là những người thành công mà ai cũng ngưỡng mộ.

Mỗi ngày Mạnh Tầm đi ngang qua đây đều có thể nhìn thấy tên của cô được treo cao, vẫn luôn ở vị trí thứ hai, chưa từng rời khỏi hạng.

Mà vị trí thứ nhất, cũng vẫn luôn là một người.

Mạnh Tầm châm chọc cong môi, chỉ là sinh viên được tài trợ xã hội mà thôi.

Cô khẽ vuốt những sợi tóc mai, lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt lại là vẻ tươi cười hoàn mỹ.