Sau Khi Ra Tù, Bị Bốn Cực Phẩm Tranh Đoạt Không Dứt

Chương 2.1

Lão Tử đã viết: “Trong họa có phúc, trong phúc có họa.”

Dùng để ví chuyện xấu có thể dẫn đến kết quả tốt, chuyện tốt cũng có thể ẩn chứa tai họa phía sau.

Mao Tiểu Phác hay là hay ở cái ngây thơ, mà dở cũng dở ở chính cái ngây thơ đó. Từ nhỏ cô đã mờ mịt chậm chạp, làm gì cũng mơ mơ màng màng, cho người ta cảm giác luôn tụt sau một nhịp. Cộng thêm chuyện cô không có mẹ, được ông bà nội dưới quê nuôi đến bốn tuổi rồi quẳng lên nhà cha ruột ở thành phố, phủi tay mặc kệ.

Nhà ông Mao đột nhiên có thêm một đứa trẻ, mà đứa trẻ này còn ngu ngơ đần độn, không đáng yêu tí nào. Những người khác trong nhà cũng không ưa Mao Tiểu Phác. Ngay cả cha ruột còn không thích, họ cũng không cần che che giấu giấu làm gì. Khi sự chán ghét lên đến đỉnh điểm thì họ giở chút mánh khóe để tiễn cô vào trại giam.

Nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, dù có ném Mao Tiểu Phác lên tận sao Hỏa thì cũng không xóa được nét mông lung ngơ ngẩn trong đôi mắt kia, cũng chính là cái ngây thơ mà người khác nhìn thấy.

Còn làn da trắng trẻo này thì đúng là hơi khó giải thích. Cha ruột Mao Ninh Minh của cô tướng mạo sáng sủa, phong độ ngời ngời, nhưng mặt mũi lại vàng vọt như Tần Quỳnh*. Còn mẹ ruột cô chưa từng gặp, nghe nói đã mất từ lâu, không thể tham khảo. Gương mặt hồng hào non mịn cũng hoàn toàn che lấp nội tâm hung hãn của Mao Tiểu Phác, ai chưa tận mắt thấy chắc chắn sẽ không tin, với cái thân hình nhỏ bé này, cô mà hận lên...

(*Tần Quỳnh: Nhân vật lịch sử có thật, được thể hiện dưới hình tượng vị tướng mặt vàng, được dân gian tôn làm thần giữ của [Môn Thần] – wikipedia.)

Những người từng xem “Trại giam kiểu Mỹ” đều biết sự tàn khốc trong nhà giam là thế nào: đầu gấu, chị đại, bạo lực, công khai ngấm ngầm có đủ, tù nhân mới vào không chết cũng phải lột da. Ngày vào đây Mao Tiểu Phác chỉ mới mười tám tuổi, trẻ trâu bồng bột, nội tâm sục sôi, đầu óc lại đơn giản, lúc bị đám ma cũ ức hϊếp phát điên, cô nghiến răng phản kích, liều chết đánh trả, khởi đầu trận chiến khốc liệt kéo dài đến một trăm ngày.

(*Trại giam kiểu Mỹ: tên tiếng Anh là “Orange is the new black”, tên tiếng Trung là “Ngục giam của nữ”. Bộ phim nói về một cô gái tên Piper bị kết án tù và hé lộ cuộc sống của nhiều nữ tù nhân khác.)

Một khi con sư tử đang ngủ say trong người bị đánh thức, nó sẽ bắt đầu gầm thét, nổi loạn, không từ thủ đoạn: cào, cấu, đấm, đá, dùng bàn chải, chăn mền, sách vở, chậu nhựa,… Bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành vũ khí. Ban đầu cô chỉ biết hỗn chiến mù quáng, bị đánh đến mặt mày sưng vù, miệng mồm tóe máu, nằm liệt nửa ngày không nhúc nhích được.

Thực ra, cái gọi là “chiêu thức võ lâm” cũng không phải do cao thủ nào nghĩ ra, mà là kết quả của hàng trăm trận đánh được người từng trải đúc kết. Sau khi đóa “kỳ hoa” Mao Tiểu Phác bị đánh đau đến tỉnh ngộ, cô bắt đầu ngồi xuống phân tích điểm mạnh điểm yếu của mình, bắt đầu phản công có kế hoạch, có chiến thuật, không ngờ cũng thật sự đánh thắng được vài trận.