Cặp sách nhà trẻ không nặng, nhưng Lâm Duyệt Đường vẫn xách giúp Tiểu Khanh Bảo.
Về đến nhà, chị dâu tươi cười rạng rỡ: "Bảo Bảo về rồi à, lại đây, mợ bóc kẹo cho con ăn nhé."
"Con cũng muốn ăn kẹo!"
Hữu Hữu đang ngồi xem TV trên sô pha liền duỗi chân ra, thấy chiếc bánh mì cà rốt trong tay Tiểu Khanh Bảo, lại la lên: "Bánh mì! Mẹ! Bà nội! Con muốn ăn bánh mì!"
Chị dâu phát nhẹ vào người nó một cái: "Đó là của em gái con mà."
Hữu Hữu lăn lộn trên sàn nhà: "Con muốn cái đó, con muốn ăn!"
"Hai anh em các con chia nhau mà ăn."
Chu Quế Diệp đưa tay định lấy chiếc bánh mì cà rốt của Tiểu Khanh Bảo, Lâm Duyệt Đường liền đưa thẳng túi bánh mì trong tay mình qua. Chu Quế Diệp đành phải lấy từ trong túi ra một chiếc bánh mì ruốc nhỏ đưa cho Hữu Hữu.
Hữu Hữu vẫn thèm thuồng chiếc bánh mì cà rốt: "Con muốn ăn cái que dài kia!"
Nói xong, nó xông về phía Tiểu Khanh Bảo định giật lấy chiếc bánh mì cà rốt. Sắc mặt Tiểu Khanh Bảo tái nhợt, theo thói quen định đưa bánh mì ra, nhưng lúc này, Lâm Duyệt Đường đã đứng chắn trước mặt Tiểu Khanh Bảo, ngăn hai đứa trẻ lại: "Bánh mì dài là của em gái, con ăn cái khác đi."
Hữu Hữu vừa há miệng định làm loạn thì thấy Lâm Duyệt Đường trước mặt đang cúi đầu trừng mắt nhìn mình.
Từ trước đến nay vốn được cả nhà cưng chiều dỗ dành, nó bỗng quên cả khóc lóc, ngơ ngác đứng sững người.
Chu Quế Diệp lại nói: "Tiểu Đường hôm nay ở lại ăn cơm nhé."
Lâm Duyệt Đường: "Không được đâu ạ, con định đưa Bảo Bảo về sớm một chút, nếu không muộn quá sẽ không an toàn."
Chị dâu: "Con muốn đưa Bảo Bảo đi à?"
Tiểu Khanh Bảo rụt rè ngẩng đầu lên.
Lâm Duyệt Đường gật đầu: "Vâng, sau này con sẽ ở lại Đông Thành, ở căn nhà bà ngoại để lại, cũng không cần trả tiền thuê nhà, mặt bằng cửa hàng còn có thể cho thuê được. Một mình con chăm sóc Bảo Bảo không thành vấn đề đâu ạ."
"Vậy à."
Chị dâu cười gượng gạo, rồi lại nhìn sang Chu Quế Diệp.
Bàn tay đang nhặt rau của Chu Quế Diệp cũng dừng lại: "Một mình con có được không? Con cũng chưa từng chăm con bao giờ."
Lâm Duyệt Đường: "Chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên chứ ạ, cứ làm phiền các bác mãi con cũng ngại."
Chu Quế Diệp không vui: "Người một nhà với nhau có gì mà phiền với không phiền."
Nhưng thấy dáng vẻ đã quyết tâm của Lâm Duyệt Đường, bà cũng không tiện nói gì thêm: "Vậy thì thu dọn đồ đạc của Bảo Bảo một chút đi."
Đi ngang qua một căn phòng, Lâm Duyệt Đường liếc nhìn vào trong: "Đây là phòng của Bảo Bảo ạ?"
Chu Quế Diệp: "Không phải, đây là phòng của Hữu Hữu."
Lâm Duyệt Đường: "Ồ, con thấy đồ chơi với sách vở trong phòng giống mấy thứ con mua cho Bảo Bảo trước đây quá."
Chị dâu ngượng ngùng cười: "Là của Bảo Bảo đấy, hai đứa nhỏ ngày thường thích chơi chung với nhau, Hữu Hữu cũng hay đưa đồ chơi của mình cho Bảo Bảo chơi. Để mợ vào dọn dẹp ra cho các con bây giờ nhé."
Lâm Duyệt Đường nhìn những cuốn sách và đồ chơi kia đều đã bị làm hỏng đến tả tơi: "Không cần đâu ạ, các bác cứ giữ lại đi."
Người ta thường nói đồ đạc của trẻ con nhiều có thể chiếm nửa căn nhà, nhưng hành lý của Tiểu Khanh Bảo lại rất ít. Áo khoác dày chỉ còn hai chiếc, đều là những chiếc mang đến từ trước, quần áo mỏng thì chỉ có một túi nhỏ.
Chu Quế Diệp tiễn hai dì cháu ra đến cửa nhà mình, nhìn họ xuống lầu: "Đi đường cẩn thận nhé, chú ý an toàn."
Sau khi cửa đóng lại, bà để ý thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của con dâu.
"Mẹ, có phải Tiểu Đường cảm thấy chúng ta bạc đãi Bảo Bảo không?"
Chu Quế Diệp: "Con nói linh tinh gì đấy? Có ăn có uống có mặc mà gọi là bạc đãi à? Từ lúc Bảo Bảo đến đây, ngày nào chúng ta cũng nấu thêm cơm, đối xử với nó còn chưa tốt sao?"
Chị dâu chột dạ. Tiền học phí ở nhà trẻ đều do Lâm Duyệt Đường và chị gái trả, hai ngàn tám tệ là chi phí sinh hoạt hàng ngày. Vì vậy, từ khi Tiểu Khanh Bảo đến, trong nhà quả thực có nhiều món thịt hơn, nhưng thịt bò, thịt cừu, tôm, cua bày ra bàn phần lớn đều vào bụng Hữu Hữu.