Tiểu Kiều Thê

Chương 47: Bất an

Editor: Serena Bùi

Ban đầu còn chưa quen, càng về sau, nàng còn tự giác hé miệng đáp lại, vẻ mặt hạnh phúc vô ngần, “Tướng công, ngươi thật tốt.”

Lương Chinh nhìn nàng càng say đắm.

Tống Lăng cũng không ngại ngùng nữa, nàng ôm lấy cánh tay Lương Chinh, “Tướng công, chúng ta sẽ luôn tốt như vậy chứ?”

Lương Chinh ngẩn người, “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

Tống Lăng mím môi, nhìn Lương Chinh, miệng mở ra rồi khép lại, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng nửa ngày cũng chưa thành tiếng.

Lương Chinh thấy nàng muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng nắm tay mềm, thấp giọng, “Đừng nghĩ quá nhiều, đương nhiên chúng ta sẽ luôn tốt như vậy.”

Tống Lăng vừa nghe liền ngẩng đầu nhìn đôi mắt hắn, do dự một lát, rốt cuộc vẫn mở miệng, “Nhưng thϊếp vẫn sợ hãi.”

Lương Chinh hỏi lại, “Nàng sợ hãi điều gì?”

Tống Lăng nhìn hắn hồi lâu, rất nhiều lời tới bên miệng, lại sinh sôi nuốt trở lại, cuối cùng, vẫn tránh đi vấn đề này, “Ngày mai chúng ta muốn tới Tạ phủ sao?”

Thời điểm ăn xong cơm chiều, Lương Chinh đã nói với nàng, ngày mai sẽ tới Tạ phủ một chuyến.

Lương Chinh ừ một tiếng, “Thân phận của nàng dù sao cũng là một cái bí mật, có một số việc, còn cần thương lượng cùng Tạ gia.”

“Thương lượng cái gì nha?” Tống Lăng kỳ thật không muốn hắn tới Tạ phủ, nàng sợ hắn gặp được Tạ tiểu thư thật sự, sẽ hối hận a.

Lương Chinh nói: “Đầu tiên, nói cho bọn họ chuyện ta đã biết sự thật, để họ không cần luôn luôn lo sợ. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, ta có chút lời nói, cũng coi như cảnh cáo, để họ biết làm việc thận trọng hơn.”

“Là muốn bọn họ giữ kín như bưng, không được nói ra thân phận của thϊếp sao?”

Lương Chinh cười, xoa đầu nàng, “Ai nói nàng ngốc? rõ ràng thực thông minh.” Tống Lăng sờ đầu, được khen mà cười không nổi.

Nghĩ tới ngày mai tới Tạ phủ, Lương Chinh sẽ gặp Tạ tiểu thư chân chính, cả buổi tối nàng đều lo lắng ngủ không yên.

Lương Chinh thấy cô nương ấy, xinh đẹp tài hoa như vậy, có thể hối hận thích nàng hay không?

Tạ tiểu thư thấy một Vương gia anh tuấn phong lưu phóng khoáng như vậy liệu có hối hận, muốn gả lại cho hắn không?

Nếu thật như vậy, nàng nên làm sao bây giờ?

Tống Lăng càng nghĩ càng sợ hãi, lăn lộn trên giường mãi không ngủ được.

Vốn dĩ Lương Chinh đã ngủ rồi, tiểu nha đầu bên người lại nhích tới nhích lui, một tay mang người ôm vào l*иg ngực, để đầu nàng sát tim mình, cằm sát đỉnh đầu nàng, thanh âm có chút lười biếng, “Mau ngủ, đã khuya.”

Tống Lăng cũng không nhịn được, ôm hắn thật chặt.

Qua một lúc mới nói, “Tướng công, chờ trở về kinh thành, chàng dạy ta đọc sách được không?”

Lương Chinh nhắm mắt lại, ừ một tiếng, “Được, ngoan, mau ngủ.”

Tống Lăng vẫn cứ không ngủ được, toàn bộ thân mình súc trong l*иg ngực hắn, đôi tay ôm gắt gao không bỏ, trong bóng tối, đôi mắt sáng đang nhìn chằm chằm cửa sổ.

Bên ngoài tuyết rơi, nàng cảm thấy có chút lạnh, nhỏ giọng làm nũng, “Tướng công, thϊếp lạnh, chàng ôm chặt chút.”

Lương Chinh rốt cuộc mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt to tròn đang trông mong nhìn mình.

hắn nhịn không được cười, lại ôm nàng chặt hơn nữa, “Ấm hơn sao?”

Tống Lăng gật đầu, “Ấm hơn, ngủ đi tướng công.”

Nàng nhắm mắt lại, rốt cuộc tìm được vị trí thoải mái trong l*иg ngực ấm áp, nặng nề ngủ.

Buổi tối ngủ cũng không ngon, trời còn chưa sáng đã tỉnh.

Thời điểm tỉnh lại, vẫn là tư thế tối qua, nàng gối đầu lên cánh tay Lương Chinh, cả người đều được ôm trong l*иg ngực hắn.

Lương Chinh cao lớn, Tống Lăng nho nhỏ, thân thể hai người dính sát không kẽ hở, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau, sâu trong lòng, cảm giá trống vắng được lấp đầy.

Nàng muốn cả đời này, đều được hắn ôm trong lòng ngực, không bao giờ chia cắt.

Ngửa đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn, cầm lòng không đậu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn cằm một cái.

Ngày thường Lương Chinh đã dậy từ sớm đi quân doanh, khó có khi được nghỉ ngơi sớm, ngủ cũng thật sâu.

Tống Lăng nhớ tới cơm sáng, lại sợ đánh thức hắn, tay chân nhẹ nhàng chui ra l*иg ngực ấm áp.

Lương Chinh là người tập võ, trời sinh tính cảnh giác cao, Tống Lăng hơi động đã khiến hắn tỉnh giấc, tay kéo người về, nhẹ nhàng nói bên tai nàng, âm thanh khô khốc, “Tỉnh?”

“Ân, chàng ngủ tiếp đi, thϊếp đi làm cơm sáng.”

Lương Chinh nghe vậy, lại vẫn cứ không chịu buông tay, Tống Lăng ngẩng đầu nhìn, “Tướng công ——”

Lương Chinh nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng.

Tống Lăng còn ngơ ngác, chưa kịp phản ứng đã nằm dưới thân ai kia.

Bị dọa nhảy dựng, vội vàng đẩy bả vai hắn, khẩn trương, “Chàng, chàng làm gì”

Vừa nói xong, liền cảm giác, chỗ nào đó nóng bỏng vô cùng, đang chống vào nơi nào đó.

Mặt nàng đỏ bừng, cắn cắn môi, có chút xấu hổ, “Tướng...tướng công.”

Lương Chinh cúi đầu hôn người, tay ở trong chăn giữ chặt tay nàng, chậm dãi du tẩu.

Trái tim Tống Lăng đập thình thịch, mặt đỏ xuất huyết, ý thức muốn chạy trốn.

Nhưng chút sức lực này của nàng, nơi nào chống lại được chế, hai bàn tay đan xen nhau, Tống Lăng không rõ là sợ hãi hay hưng phấn, tim đều run rẩy rồi.

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, môi nhẹ nhàng thân một ngụm, “Làm sao bây giờ?”

Tim Tống Lăng vẫn đập mau, “Cái, cái gì làm sao…”

Lương Chinh nắm nàng thật chặt, ánh mắt ái muội, “Nàng nói đi.”

Tống Lăng thẹn thùng rồi, nhỏ giọng, “không, không được a, Cha và A Khê ở cách vách a.”

Nàng muốn rút tay ra, chính là Lương Chinh không chịu thả.

Tống Lăng suốt ruột, “Tướng công, buông, buông tay nha.”

Lương Chinh mắt sáng quắc, thấp giọng, “Ta khó chịu, nàng nỡ sao?”

Tống Lăng không biết làm sao bây giờ, mỗi ngày vào buổi sáng, phản ứng của hắn đều như vậy, nhưng hiện tại là ở nhà a….

Khuôn mặt đáng thương nhìn hắn, “Tướng công, chàng không đói bụng sao?”

“Đói.”

Đôi mắt nàng sáng lên, lập tức nói, “Vậy thϊếp đi nấu cơm cho chàng.”

Khóe miệng Lương Chinh khẽ nhếc, “Ta không muốn ăn cơm, ta muốn ăn nàng.”

“Tướng công…” Tống Lăng cắn môi, trong mắt có nước, nàng muốn khóc a.

Lương Chinh cũng không thực sự muốn làm gì, dù sao đây cũng không phải vương phủ. Cúi đầu, ở trên môi mềm cắn nhẹ, “Da mặt sao lại mỏng như vậy?”

Rốt cuộc cũng được tự do, Tống Lăng vội vàng bò dậy, nhanh như sóc xuống đất, nhỏ giọng, “Ai mặt dày như chàng chứ…”

Đổi tốt xiêm y, nàng quay đầu lại, thấy ai kia vẫn lười nhác nằm nhìn nàng cười tủm tỉm.

thật không chịu được mà, “Ngươi ngủ một lát đi, ta đi làm cơm sáng.”

Lương Chinh không đáp, ý cười không giảm.

Tống Lăng cảm thấy hắn đang cười nhạo mình, thở phì phì, trừng mắt nhìn hắn một cái, vừa thẹn vừa bực.

Sáng sớm liền bắt nạt nàng, người xấu!

Tống Lăng ra cửa phòng, vừa vặn đυ.ng Tống Khê.

“Tỷ, mặt ngươi sao lại hồng như vây, không phải sốt chứ?” Vẻ mặt tò mò quan tâm không chút chê dấu của đệ đệ, khiến Tống Lăng thẹn thùng vô cùng, lại càng oán trách Lương Chinh trong lòng, có chút chột dạ nói dối, “Chăn dày quá, có chút nóng.”

Nóng??

Tống Khê nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ngoài trời. Gió lạnh rào rạt, tuyết bay đầy trời.

“...........”

Tống Lăng sợ lại có thêm câu hỏi kì quái nào nữa, nhanh chóng trốn về nhà bếp, nàng muốn làm cơm sáng.

Qua một buổi tối, sự tình Tống Lăng

gả cho một đại nhân vật đã truyền khắp toàn thôn, cơ hồ không người nào không biết, không chỉ thôn Đào Hoa, ngay cả mấy thôn lân cận đều nghe được tin tức, sáng sớm đã chạy tới xem náo nhiệt.

Tống Vương thị đang tức giận ở nhà, oán hận, “Nha đầu nhà lão nhị cũng không biết có vận cứt chó gì, cư nhiên gả tốt như vậy!”

Tống lão đại không đi xem nên không rõ thực hư, “Thực sự tốt vậy sao?”

“Còn không phải sao! Ta ban đầu còn nghĩ nha đầu kia vì tiền leo lên loại lão nhân nào đó, kết quả nam nhân kia thế nhưng lớn lên thực anh tuấn.” Tống Vương thị càng nghĩ càng tức, nha đầu kia gả tốt như vậy, so với A Tú nhà bà, trong lòng càng giận.

Tống Tú ngồi nghe bên cạnh, không cho là đúng, hừ một tiếng, “Ai biết nàng có phải làm thϊếp cho người ta không, cái loại nữ nhân như nàng, chữ to đều không biết hai cái, những thiếu gia công tử kia coi trọng nàng cái gì? Phỏng chừng là đồ mới mẻ, ngài còn thật sự tin rằng nàng là phu nhân đứng đắn gì à.”

Tống Vương thị ngẩn người, “Ngươi nói như vậy, nghe cũng đúng a, dã nha đầu kia, sao có thể là phu nhân gì đó.”

Vẻ mặt Tống Tú khinh thường, “Vốn dĩ vậy, gia đình giàu có nhiều quy củ, sao có thể chịu đựng loại tức phụ như nàng.”

“Nhưng nam nhân kia cho nhị bá ngươi nhiều lễ gặp mặt như vậy, có vẻ rất coi trọng Tống Lăng.”

Tống Tú hừ một tiếng, “Kẻ có tiền sẽ không để ý chút đồ vật như vậy đâu.”

Tống Vương thị nhớ tới ngày hôm qua, một lượt dọn xuống mười mấy cái rương, đôi mắt cũng phát sáng, đang ngồi cũng đứng bật dậy.

Tống Tú bị dọa, “Sao vậy nương?”

Tống Vương thị có chút kích động, cầm tay Tống Tú, “đi, chúng ta đi thăm nhà nhị bá ngươi.”

Tống Vương thị vô cùng tò mò mấy cái rương đó, rất muốn biết trong là thứ gì. Thời điểm hai mẹ con tới cửa Tống gia, liền thấy người xung quanh bu xem náo nhiệt.

“Nhường đường một chút, nhường một chút.” Tống Vương thị đẩy đám người, lôi kéo nữ nhi muốn vào trong.

“Đứng lại! Người nào!” Tống Vương thị còn chưa bước qua cổng, liền có một thành kiếm đặt trước mặt bà, hoảng sợ vô cùng, túm nữ nhi cùng lui về phía sau, “Các ngươi làm gì?’’

Đôi mắt A Phong trừng to, “Ta hỏi các ngươi đang làm gì mới đúng?”

một thân y phục hộ vệ, dáng đứng đĩnh đạc, kiếm chỉ trước ngực Tống Vương thị, toàn thân phát ra cỗ khí thế người lại chớ lại gần.

Tống Vương thị còn chưa thấy qua việc đời như vậy, bị kiếm chỉ thẳng mặt, cả người muốt mồ hôi lạnh, tươi cười cứng đơ, “Vị đại hiệp này, ta là thân thích Tống gia, là đại bá mẫu của A Lăng, đây là đường tỷ nàng, thời giang dài A Lăng chưa trở về, chúng ta tới thăm nàng.”

Bùi: Cực phẩm thân thích đây chứ đâu >.