Tiểu Kiều Thê

Chương 36: Tỏ tình

Editor: 1900

Thủ vệ canh cửa vừa thấy, lập tức hành lễ, “Vương gia, Vương phi!”

Tài thúc vừa nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, sau giây phút sửng sốt, lập tức xoay người chạy ra đón người.

Ngoài cửa, Lương Chinh xoay người xuống trước, rồi đưa tay ôm Tống Lăng xuống theo.

Thân thể Tống Lăng treo trên người hắn, theo bản năng liền ôm cổ Lương Chinh.

Tài thúc tươi cười vui mừng, “Vương phi nương nương, ngài đã trở lại.”

Mấy ngày Tống Lăng không ở đây, mặt Vương gia đen tựa đít nồi, hạ nhân hơi vô ý sai phạm chút, cũng bị mắng một trận tơi bời, nguyên cả đám sợ tới mức nhìn thấy người liền chạy trốn, hận không thể tàng hình.

Vương gia nhà mình tính tình ít cười nói, từ khi Vương phi gả vào cửa, ngẫu nhiên còn thấy Vương gia cười một cái cũng khiến không khí trong phủ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Từ ngày Vương phi rời phủ, bộ mặt của Vương gia lúc nào cũng âm u, bọn hạ nhân không rõ việc gì xảy ra, chỉ mong nghóng Vương phi mau mau về phủ.

Trong nhất thời, người trong phủ đều dồn hết cổng chính, một đám vẻ mặt tươi cười sung sướиɠ.

Tống Lăng thấy mọi người đều nhìn nàng, nhất thời thẹn thùng, đỏ mặt, muốn chạy ra từ trong ngực Lương Chinh

Lương Chinh nơi nào chịu thả người, ngược lại ôm càng chặt, nhìn nàng chằm chằm, “Động cái gì?”

Gương mặt Tống Lăng nóng bỏng, thanh âm nho nhỏ, “Ngươi thả ta xuống đi, ta tự đi được.”

Lương Chinh liếc người trong ngực, không nói lý, ôm nàng một đường hồi chính viện.

Hạ nhân sôi nổi quỳ xuống, cao hứng hô to, “Cung nghênh Vương phi nương nương hồi phủ.”

Thanh âm chỉnh chỉnh tề tề, vang lên ở bên tai.

Tống Lăng nghe thập phần sợ hãi.

không nhịn được, liền ngẩng đầu nhìn, nghiêm túc nhìn Lương Chinh.

Lương Chinh cảm giác được tầm nhìn của nàng, cúi đầu nhìn nàng, “Nhìn cái gì?”

Tống Lăng nhấp nhấp môi, suy nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi, “Vương gia, vì sao ngươi muốn mang ta về?”

Lương Chinh ôm người hồi Ly viện, mắt nhìn thẳng phía trước, “Ngươi là Vương phi của bổn vương, không trở về, muốn đi đâu?”

Tống Lăng nhỏ giọng, “…Ta không phải.”

Lương Chinh nhíu mày, cúi đầu liếc nàng một cái, “không thừa nhận?”

Tống Lăng chột dạ, “Nhưng…nhưng ta là giả….”

hắn không tức giận sao?”

Lương Chinh hừ một tiếng, “Ta quản ngươi là A Uyển hay A Lăng, người cùng ta bái thiên địa là ngươi, đời này ngươi đừng hòng trốn thoát.”

Lương Chinh ôm người, bước chân nhanh hơn.

Chỉ chốc lát, liền tới Ly viện.

Lương Chinh bước nhanh hơn, thập phần gấp gáp.

Cửa phòng ‘phanh’ một cái, trong lòng Tống Lăng run rẩy, nhìn hắn, có chút khẩn trương.

Trong phòng im phăng phắc, cả thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Nàng nhẹ nhàng đẩy bả vai hắn, thanh âm nhỏ như muỗi, “Ngươi….ngươi thả ta xuống đi…”

Lương Chinh không nói gì, nữ nhân này, cư nhiên tính toán bỏ rơi hắn, chuẩn bị về quê thật, hắn chỉ hận không thể hung hăng giáo huấn nàng một trận.

Ôm nàng thật chặt, bước vào phòng ngủ, tới mép giường liền đặt người xuống bao phủ lên, cúi đầu hôn thật mạnh lên đôi môi thơm mềm.

Tống Lăng mở to hai mắt, trong đầu trống rỗng.

không giống với cái hôn trên lưng ngựa, lần này, hắn hôm vô cùng dùng sức, nắm chặt mặt và gáy nàng, dùng sức trằn trọc nghiền áp môi nàng.

Môi Tống Lăng bị ép rất đau, ngô một tiếng, theo bản năng mở miệng kêu.

Nào biết, vừa mở miệng, liền bị Lương Chinh kịch liệt xâm lấn.

Môi răng nam nhân nhàn nhạt hương bạc hà bá đào tàn sát bừa bãi trong miệng Tống Lăng, hai tay hữu lực không biết khi nào đã rời xuống bên hông nàng, toàn bộ thân thể của Tống Lăng bị hắn ấn chặt chẽ trong l*иg ngực.

Lương Chinh dùng sức hôn nàng, hô hấp dần dần thô nặng, hắn dùng sức trên eo nàng, cảm thụ nữ nhân trong ngực, hận không thể khảm nàng vào thân mình.

Lương Chinh hôn càng thêm kịch liệt, Tống Lăng bị hôn thân thể như nhũn ra, thở hồng hộc, nàng đều không thể thở nổi rồi, cổ họng phát ra âm thanh ô ô, đôi tảy đẩy bả vai Lương Chinh.

Lương Chinh nhận ra nàng không hô hấp được, rốt cuộc buông lỏng người.

Vừa được thả ra, lập tức mở miệng thở, hô hấp từng ngụm khó khắn, ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, giống y như trái đào.

Trong mắt nàng tràn ngập khϊếp sợ, ánh mắt nhìn Lương Chinh chằm chằm.

một tay Lương Chinh chống giường, một tay ôn nhu vuốt ve khóe môi bị hắn hôn tới phát sưng, khóe mắt mỉm cười, nhìn Tống Lăng, thanh âm trầm thấp, mang theo ý cười, “Ngốc, nhìn ta làm gì? Bị hôn tới choáng váng?”

hắn vừa nói ra, mặt Tống Lăng càng đỏ hơn, môi mím chặt, thanh âm run run, khẩn trương hỏi, “Ngươi…ngươi vì cái gì….”

“Cái gì vì cái gì?’ Ý cười trong mắt Lương Chinh càng sâu, biết rõ còn cố hỏi.

Tống Lăng thấy hắn trêu ghẹo mình, thẹn thùng mím môi, trừng mắt nhìn hắn, đẩy đẩy người ra, bò xuống giường, thở phì phì, “Ngươi khi dễ người.”

Còn chưa kịp xuống, lại bị túm trở lại, sức lực hắn lớn, vì bị động mà cả người ngã xuống đùi hắn.

Lương Chinh ngồi, Tống Lăng ngã đầu trên đùi hắn, lập tức tay lớn nắm eo mềm, hơi hơi cúi đầu, khóe miệng tươi cười, thấp giọng nói, “Sao lại nói khi dễ người? Hai ta là phu thê, loại chuyện như này không phải thực bình thường sao?”

Này…Loại sự tình này?

Oanh một cái, mặt Tống Lăng đỏ bừng, thẹn thùng không biết nhìn nơi nào. Cố tình Lương Chinh còn dán mặt lại gần nàng, môi cơ hồ dán vào môi nàng.

Tống Lăng thẹn thùng muốn né, lại bị hắn giam cầm, né cũng không né được.

Lương Chinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng này, nhịn không được cười nhẹ, ôn nhu hôn nàng một cái, “Thẹn thùng như vậy?”

Tống Lăng cắn môi, nghĩ thầm, ai dám trả lời.

“Ngươi buông ta ra.” âm thanh nho nhỏ kháng nghị.

Lương Chinh không bỏ qua, biểu tình nghiêm túc, nhìn nàng, cắn răng, “Về sau không cho phép nhìn nam nhân khác.”

Lời ra ra khỏi miệng, Tống Lăng sửng sốt, ấp úng, “Nam nhân khác? Cái gì nam nhân khác?”

Lương Chinh nhíu mắt, “Ngươi nói đi? Đêm qua, không phải ngươi còn ra ngoài đưa xiêm y cho người ta sao?”

Tống Lăng ngẩn ra, lập tức ngồi dậy từ đùi hắn, nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi thấy?”

Lương Chinh: “…….Ta có mù sao?”

Hai người đứng nói chuyện nửa ngày, hắn không nhìn thấy?

Nghĩ tới bộ dáng nàng lúc đó, Lương Chinh liền tức giận, chua chua nói, “Nam nhân kia không phải đối với ngươi khá tốt sao? Sợ ngươi bị lạnh, liền phải săn hồ ly cho ngươi, lấy lông hồ ly làm khăn choàng cổ, ngươi đi như vậy, không sợ người ta thương tâm sao?”

Tống Lăng nghe vậy, đôi mắt trừng lớn, “Ngươi nói bậy nói bạ gì vậy? Ta cùng Trương đại ca không phải loại quan hệ này.”

Lương Chinh hừ một cái, liếc liếc nàng, rõ ràng biểu lộ không tin.

Tống Lăng thấy hắn không tin mình, bỗng nhớ tới đêm qua, ở đầu ngõ, mặt hắn lạnh băng nhìn nàng, một câu cũng không nói, cuối cùng còn cười lạnh, phẫn nộ rời đi.

Đột nhiên, trong tức khắc, dường như nàng phát hiện cái gì.

Hai mắt sáng rực, có chút kinh hỉ, “Vương gia…ngươi…ngươi ghen sao?”

Lương Chinh bị chọc thủng tâm tư, tức khắc sửng sốt, vừa cúi đầu liền thấy đôi mắt Tống Lăng cong cong, vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn.

thật là có chút mất mặt, bên tai lặng lẽ đỏ lên, cãi bướng, “nói bậy gì đó, bổn vương sao có thể ăn dấm của một kẻ thợ săn.”

Sợ bị nhìn thấu tâm tư, xoay người xuống giường chạy mất tích.

Tống Lăng thấy người đi rồi, đôi mắt trố ngốc, mắt thấy người đã tới cửa, nàng cũng vội vàng nhảy xuống giường, nhanh như thỏ đuổi theo sau.

Thực mau nhìn thấy thân ảnh hắn ở chỗ ngoặt hành lang, không biết lấy dũng khí ở đâu, chạy nhanh bắt lấy cánh tay của Lương Chinh.

Thân thể Lương Chinh cứng đờ, dừng bước. một lúc lâu mới dám quay đầu, trêu ghẹo, “Như thế nào? không sợ ta gϊếŧ ngươi nữa?”

Lương Chinh nhấp nhấp môi, “Ngươi sẽ không.”

Lương Chinh nhìn ánh mắt kiên định của nàng, sửng sốt, đuôi lông mày hơi nhướn, “Làm sao lại khẳng định như vậy?”

Tống Lăng: “Ngươi hôn ta.”

Lương Chinh: “……”

Tống Lăng nhìn Lương Chinh, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng hỏi, “Vương gia, ngươi…ngươi thích ta sao?”

một câu này, dường như tích góp tất cả dũng khí trong cuộc đời nàng, mặt đỏ, tim đập thật mau.

Nàng cảm thấy, có lẽ là hắn thích nàng, nếu không, sẽ không đuổi theo nàng, còn mang nàng trở lại, còn… còn thân nàng, hôn nàng như vậy…

Nếu lúc này, nàng còn nghĩ hắn muốn gϊếŧ nàng, vậy thì nàng cũng quá ngốc rồi.

Lương Chinh trước giờ chưa từng thích ai, việc nam nữ, đây là lần đầu trong đời hắn.

Tống Lăng hỏi hắn, có phải hắn thích nàng không, hắn cũng có chút ngượng ngùng, bên tai đỏ lên, trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ nhàng, ‘ân’ một tiếng, đôi mắt xấu hổ nhìn đi chỗ khác.

đã ai thấy vẻ thẹn thùng này của Lương Chinh bao giờ? Tống Lăng nhịn không được mỉm cười, ghé sát đầu lại gần, cười tủm tỉm, “Vương gia, lỗ tai ngươi thật hồng a, ngươi thẹn thùng à?”

Lương Chinh sửng sốt, cảm giác thật mất mặt, không nhịn được mà trừng nàng một cái.

Nữ nhân này! Cần thiết nói toạc ra như vậy sao?

Tống Lăng thấy hắn trừng, cười càng thêm vui vẻ, khóe miệng cong cong, lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

“không cho cười!” Lương Chinh càng nói, Tống Lăng càng cười vui vẻ.

Nàng còn cười nhạo hắn, cũng thật to gan mà!

Nếu ngày thường, Lương Chinh hung dữ như vậy, tất nhiên Tống Lăng sợ hắn, nhưng lúc này, khi rõ tình cảm của hai người, nàng một chút cũng không sợ hắn, đôi mắt cười vui vẻ cong cong, lấp lánh xinh đẹp.

Nàng cảm thấy vui vẻ cả đời cũng không bằng ngày hôm nay, Lương Chinh thích nàng, Lương Chinh thế nhưng thích nàng….

Trong lòng ngọt ngào như được rót mật, vui sướиɠ như đóa hoa muốn nở.

Lương Chinh thấy nàng cười ngây ngô, cũng không nhịn được bật cười theo, xoa xoa đầu nàng, “Cao hứng vậy sao?”

Tống Lăng ngượng ngùng, nhẹ nhàng kéo ngón tay hắn, “Chúng ta có thể cùng nhau sao?”