Tống Giai Kỳ nhìn thấy Tô Nam Thanh đã ký tên, trong mắt cô ta không giấu nổi sự kích động. Tô Nam Thanh cuối cùng cũng ly hôn rồi, Cố Ngộ Thâm cuối cùng cũng sẽ trở thành của riêng cô ta.
Tô Nam Thanh thấy Cố Ngộ Thâm đã ký, sau khi cô ký tên, giấy ly hôn sẽ có hiệu lực pháp luật. Cô đứng thẳng lưng, đưa bản thỏa thuận ly hôn cho Cố Ngộ Thâm.
Cố Ngộ Thâm đứng rất gần cô, kết hôn hai năm, đây là lần đầu tiên anh gần cô đến vậy.
Làn da cô trắng hơn tuyết, đôi mắt trong suốt như suối nguồn, mặc chiếc váy đen đơn giản, vừa thanh nhã lại pha chút uể oải. Trong đôi mắt lạnh lùng và linh động kia ẩn chứa vẻ mê hồn quyến rũ. Nhưng trong ánh mắt từng chan chứa tình cảm nhìn anh, giờ đây đã không còn chút yêu thương nào.
Tim Cố Ngộ Thâm bỗng chốc rối loạn, như thể có điều gì đó rời khỏi cơ thể anh. Tay anh siết chặt bản thỏa thuận ly hôn.
Tô Nam Thanh nhìn về phía Tống Giai Kỳ: “Cô Tống, cô hài lòng rồi chứ?”
Tống Giai Kỳ rất hài lòng, hài lòng đến cực độ.
Tính kế Tô Nam Thanh chẳng phải chỉ để đuổi cô ra khỏi đây trước mặt đông đảo bạn bè thân thích sao?
Mục đích của cô ta cuối cùng đã đạt được.
“Chị, chị đừng nói như vậy, em chưa từng có ý trách móc chị...”
“Đúng vậy, cô chưa từng trách tôi, chỉ là không ngừng khiến người thân tôi rời bỏ tôi thôi. Chúc mừng cô, cô thắng rồi!”
Tô Nam Thanh nhìn cha mẹ, cùng bốn người anh trai lạnh lùng, khẽ cười như đã buông bỏ tất cả. Cô tính toán thời gian, sau đó sải bước rời đi một cách tao nhã và điềm tĩnh.
Vừa đi, cô vừa tính toán thời điểm trong lòng.
Nhà họ Tống tổ chức tiệc sinh nhật cho Tống Giai Kỳ, chính vào ngày sinh nhật ấy, Tống Giai Kỳ bị người ta bắt cóc và làm nhục.
Người giúp việc bên cạnh cô ta mẹ Vương đã chỉ điểm rằng chính Tô Nam Thanh đã ra tay nên Cố Ngộ Thâm tức giận đến mức đánh ngất cô. Dù gì thì hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Trong lòng cô thầm đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1.
Trên màn hình điện tử phía sau cô.
“Tiểu thư, nếu muốn khiến Tô Nam Thanh vĩnh viễn cút khỏi nhà họ Tống, khiến Tổng giám đốc Cố ly hôn với cô ta chỉ có một cách, đó là cô chịu khổ một chút tìm người bắt cóc cô, vu oan cho Tô Nam Thanh.”
“Mọi người đều cưng chiều cô, chỉ cần một lời của cô là ai cũng tin sẽ không ai tin con bé Tô Nam Thanh từ nông thôn lên đâu.”
“Mẹ Vương, nếu chuyện này bị phát hiện thì sao?”
“Sợ gì chứ, tiểu thư, cô đừng quên, mấy lần trước cô làm gì dù Tô Nam Thanh có nói rách cả miệng thì Cố Ngộ Thâm cũng không tin. Anh ta vốn không yêu cô ta, người anh ta yêu là cô, từ đầu đến cuối chỉ có cô.”
“Cô là thiên sứ của anh ấy, làm sao anh ấy lại không tin cô được?”
“Mẹ Vương, tôi...”
“Được rồi, tiểu thư, chuyện này cứ để tôi lo, chỉ cần hôm đó kiếm cớ khiến Tô Nam Thanh ra khỏi nhà trước, rồi để người nhà chỉ điểm cô ta là có thể hoàn toàn đuổi cô ta đi.”
Mọi người: !!!
“Trời ơi, ăn dưa nãy giờ, không ngờ là một vở kịch do chính tiểu thư nhà họ Tống đạo diễn.”
“Người phụ nữ này thật đáng sợ, vì muốn đuổi Tô Nam Thanh đi, vì muốn chiếm lấy chồng của chị mình mà dám làm ra chuyện như vậy.”
Khách mời xì xào bàn tán.
Con ngươi Cố Ngộ Thâm co rút mạnh, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Nam Thanh, cô như biến thành một người khác, ngạo mạn không để ai vào mắt.
Tống Giai Kỳ kinh hoảng, màn hình điện tử vốn được anh trai cô ta chuẩn bị để chiếu cảnh cô ta múa trong bữa tiệc sinh nhật. Giờ lại phát đoạn ghi âm chứng cứ cô ta tính kế Tô Nam Thanh.
“Không... không phải sự thật, không phải tôi, Tô Nam Thanh, tại sao cô lại hãm hại tôi? Cho dù cô sắp rời đi, cũng phải làm vậy sao?” Tống Giai Kỳ lập tức cố giành thế chủ động, hét lên đau khổ.
Tô Nam Thanh lạnh nhạt cười: “Cho dù tôi có hãm hại cô thì những người yêu thương đứng bên cạnh cô chẳng phải vẫn tin cô sao? Cho dù cô nói mình đã gϊếŧ người, họ cũng không tin, vẫn sẽ bảo vệ cô không do dự.”
Tống Giai Kỳ cúi đầu, không thể tin được chuyện này lại bị lộ ra.
Cố Ngộ Thâm cũng lập tức lên tiếng bênh vực Tống Giai Kỳ: “Tô Nam Thanh, cô đừng nói bậy. Giai Kỳ hiền lành như vậy, sao có thể làm ra chuyện đó được? Tô Nam Thanh, có phải cô vu oan cho cô ấy không?”