"Đại lý tự khanh, tỷ có thể tùy ý điều động."
Hoàng đế nói tiếp, "Trẫm biết tỷ chỉ vì sắc mà dấn thân điều tra, cần người thì bảo hắn đi theo là được."
Ôn Dư nghe thế ho khan: "Cái gì mà sắc với chả không sắc, tục, quá tục, tục không chịu được!
Đại lý tự khanh ta có cần thì gọi sau, vụ án này ta với Lục Nhẫn tự lo được."
Hoàng đế nhìn nàng với vẻ hiểu thấu tất cả - chẳng phải là mượn cớ tạo không gian riêng với trai đẹp sao.
Hắn nhắc: "Lục Nhẫn đó tính tình khó ở, cứng đầu cứng cổ, thừa tướng dù gì cũng giữ thể diện, không đến nỗi làm khó mặt mũi tỷ, chứ Lục Nhẫn mà không nể tình, tỷ bị từ chối thẳng mặt đừng có tới tìm Trẫm khóc lóc."
Ôn Dư cầm chiếu thư, nhớ lại dáng vẻ ngơ ngác của Lục Nhẫn lúc nãy, khoanh tay cười khẽ.
"Hoàng đệ, đến lúc đó ai khóc ai còn chưa biết, nếu Lục Nhẫn khóc, người phải đứng về phía tỷ đấy."
Hoàng đế: …
Việc xong, Ôn Dư mang chiếu thư ung dung rời điện.
Từ xa nàng đã thấy Lục Nhẫn vẫn quỳ thẳng ngoài thềm điện.
Tiếng bước chân kẽo kẹt trên tuyết dừng lại trước mặt hắn, mũi giày gắn trân châu lấp lánh đập vào mắt Lục Nhẫn.
Hắn định ngẩng đầu, Ôn Dư liền ngồi xổm đối diện, giơ chiếu thư lắc lắc, cười rạng rỡ: "Ta xin được rồi, điều kiện ngươi đừng quên đấy."
Khoảng cách quá gần, nụ cười ấy khiến Lục Nhẫn khựng người, hắn cúi mắt, đáp: "Tạ ơn Trường công chúa."
Ôn Dư đứng dậy, che ô lên đầu hắn: "Đi thôi, Lục Nhẫn, tra án."
Lục Nhẫn chống đất đứng dậy.
"Hoàng đệ nói vụ này để ta tra, thời hạn bảy ngày. Là án của đệ đệ ngươi, ngươi theo ta làm trợ lý nhé."
Lục Nhẫn hơi cau mày: "Gì? Người tra? Việc này nên giao cho Đại lý tự mới đúng…"
Ôn Dư nhét ô vào tay hắn, lui lại hai bước, hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu: "Một là ta tra, hai là không tra, chọn đi?"
Lục Nhẫn mím môi, cuối cùng chấp nhận: "Tùy công chúa sai bảo."
Thấy bộ dạng bất đắc dĩ của hắn, Ôn Dư cũng chẳng buồn nhiều lời, lôi luôn lên xe, mặc kệ lời phản đối về giới hạn nam nữ.
Lên xe mà cứ như cướp người lên núi.
"Ngươi đúng là cứng đầu, không nhắc đến đệ đệ ngươi thì không chịu nghe."
Thấy hắn im lặng, bộ dạng chính chuyên, Ôn Dư cười khẽ: "Sao vậy?
Thỏa thuận đàng hoàng rồi, ngươi lại làm như ta bắt ngươi làm nam sủng không bằng.
Ngươi tự hỏi đi, ta có từng động tay động chân gì với ngươi chưa?"
Lục Nhẫn: …
"‘Động tay động chân’ không dùng vậy."
"…Thế à?"
"Phải, ‘động tay động chân’ nghĩa là giở thủ đoạn, thông đồng làm bậy."
Ôn Dư: …
Được rồi, giỏi thì giỏi luôn đi, Vua Giải Thích đây rồi.
Nàng không buồn bận tâm việc dùng sai thành ngữ, nhét bánh vào miệng, uống trà, thư thái vô cùng.
Xe lắc lư êm ái, không khí yên tĩnh.
Lục Nhẫn đột nhiên hỏi: "Công chúa định dẫn vi thần đi đâu?"
Ôn Dư đặt ly trà, nhìn hắn, cười: "Ngươi nhịn lâu ghê, ta tưởng ngươi không hỏi nữa cơ."
Thấy hắn lại im lặng, nàng nói: "Tất nhiên là tới Thiên Lao, ta cũng muốn gặp ‘người chơi gái’ kia một lần."
Lục Nhẫn: …
"Lục Cẩn không chơi gái."
"Biết người biết mặt chưa chắc biết lòng, là huynh trưởng thì chưa chắc đã hiểu đệ đệ."
Lục Nhẫn có vẻ không cho phép ai chê đệ đệ mình, tức tối: "Lục Cẩn phẩm hạnh thuần khiết, tuyệt đối không làm chuyện đó!"
"Được rồi được rồi, ta nói bừa thôi. Không có thì không có." Ôn Dư sờ mũi. "Dù sao, chuyện còn không chỉ là chơi gái."
"Sao cơ?" Lục Nhẫn biến sắc, quả nhiên còn ẩn tình. "Mong công chúa nói rõ!"