Trưởng Công Chúa Bắt Cá Khắp Thiên Hạ

Chương 5.1: Sao mà không được

Nàng thong thả bước lên, nhặt áo choàng và lò sưởi lên, che ô chắn tuyết cho hắn, mỉm cười hỏi: "Ngươi sao lại không nhận đồ của ta?"

Thấy hắn vẫn như bức tượng băng, Ôn Dư ôm áo choàng vào lòng, cong môi cười: "Cứ ném ra giữa tuyết như vậy, nhìn mà đau lòng, ngươi không lạnh à?"

Tướng quân vẫn im lặng.

Ôn Dư cực kỳ kiên nhẫn gật đầu - đúng là một cục xương khó gặm, có cá tính, có thử thách.

Thu phục thế mới thú vị.

Xem ra muốn hắn mở miệng, phải nói thứ gì đâm vào tim gan hắn mới được.

Nàng vứt áo choàng và lò sưởi trước mặt hắn, giọng mang vài phần giễu cợt: "Đại tướng quân, hỏi ngươi vì sao quỳ ở đây, ngươi không đáp, nhưng Lâm Ngộ Chi nói rồi, ngươi là vì muốn cầu xin cho đệ đệ."

"Nhưng ngươi quỳ ở đây lâu như vậy, có tác dụng không? Theo ta thấy chẳng khác nào người mù cầm đèn, uổng công vô ích."

Nghe tới đây, hàng mi phủ đầy sương giá của tướng quân khẽ rung, một lớp băng mỏng trên mi dường như tan đi đôi chút.

Hắn ngẩng lên, lần đầu nhìn thấy dung nhan yêu kiều của Ôn Dư, ánh mắt thoáng hiện tia kinh diễm, nhưng rất nhanh liền tan biến.

Trong mắt hắn, sắc đẹp có rực rỡ đến mấy cũng chỉ là khung rỗng lộng lẫy, chẳng chút chiều sâu.

Hắn nhìn thẳng nàng, giọng lạnh nhạt: "Trưởng công chúa nói vậy là có ý gì?"

Ôn Dư chẳng thèm để tâm cái giọng lạnh như băng của hắn, chỉ che ô, ngồi xổm xuống ngang tầm, chống cằm cười ranh mãnh: "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi à?"

"Nếu công chúa chỉ muốn nghe vi thần mở miệng, thì thật không cần thiết, xin mời người quay về."

Ôn Dư lắc đầu: "Ta đến đây là để giúp ngươi. Ngươi chẳng phải nghĩ đệ đệ bị oan, muốn hoàng đệ ta hạ chỉ điều tra sao? Chuyện này nói dễ cũng dễ thôi."

"Ý công chúa là... muốn giúp vi thần?"

Ôn Dư đầy tự tin: "Đương nhiên rồi."

Ánh mắt của tướng quân thoáng lóe, hỏi thẳng: "Công chúa muốn từ vi thần điều gì?"

Ôn Dư hài lòng ra mặt: "Nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu.

Chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện, ta sẽ giúp ngươi cầu thánh chỉ điều tra vụ án đệ ngươi bị tố lui tới thanh lâu."

"Còn kết quả thế nào, ta không bảo hành, phụ thuộc vào nhân phẩm của đệ ngươi. Sao? Suy nghĩ đi."

Tướng quân cụp mắt.

Chỉ là tội lui tới kỹ viện, vậy mà không cho người nhà thăm nom, còn giam giữ chặt chẽ, thực không bình thường.

Hắn đã dâng sớ cầu xin thánh thượng tra xét, nhưng như ném đá ao bèo.

Hắn ngửi thấy nguy cơ - đệ đệ có thể mất mạng vì chuyện này.

Hắn đã quỳ suốt ba canh giờ, hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến, e là có quỳ nữa cũng vô ích.

Mà hắn cũng biết vị công chúa này rất thân thiết với hoàng thượng, nếu nàng mở miệng, biết đâu thánh thượng thật sẽ hạ chỉ tra xét.

Hắn tin đệ đệ không thể làm chuyện đó, ắt hẳn có uẩn khúc, nhưng giờ hắn thậm chí không vào được thiên lao.

Nghĩ vậy, hắn chăm chú nhìn Ôn Dư, từng chữ rõ ràng: "Điều kiện là gì?"

Ôn Dư khẽ nhếch môi, thoáng vẻ trêu chọc. Nàng cúi người, ghé sát tai hắn, thổi hơi nóng.

Một luồng hơi ấm lướt qua tai khiến hắn bỗng thấy toàn thân rùng mình, cảm giác xa lạ chưa từng có.

Ngay sau đó, lời thì thầm của nàng khiến mắt hắn trợn lớn, như thể không tin được mình vừa nghe gì.