Trưởng Công Chúa Bắt Cá Khắp Thiên Hạ

Chương 3.2: Dưa hái ép không ngọt

Ôn Dư là người đầu tiên vén rèm xe, cung điện này còn đồ sộ hơn tưởng tượng, khí thế vượt xa cả Tử Cấm Thành.

Thị vệ nhìn thấy Ôn Dư liền khựng lại, như muốn xác nhận đây có phải là xe của thừa tướng phủ hay không.

Ai ngờ Lâm Ngộ Chi nghiêng người nói: “Đây là xe của Trưởng công chúa.”

“Là xe ngựa của Trưởng công chúa, thả cho qua!” Thị vệ lập tức tránh đường, ánh mắt không dám dừng lại trên hai người quá lâu.

Đợi xe đi xa rồi, trong lòng thị vệ thầm nghĩ: sao Trưởng công chúa lại đi chung xe với thừa tướng nhỉ, lạ thật.

Xe ngựa tiến thẳng tới ngoài đại điện, sau đó có cung nhân dẫn Ôn Dư và Lâm Ngộ Chi đi cửa bên vào điện.

Cung nhân khẽ nói: “Tham kiến Trưởng công chúa, thừa tướng đại nhân.”

“Nghe nói công chúa tỉnh lại, Thánh thượng rất vui. Đang định xuất cung thăm người thì nhận được thiệp báo nhập cung, giờ đang chờ trong đại điện.”

Lúc này, Ôn Dư để ý thấy dưới bậc thang chính điện có một người đang quỳ, người đó đã bị tuyết phủ một lớp mỏng.

Khi nhìn rõ vóc dáng, mắt nàng sáng rực - trời ạ! Thân hình kia! Tỷ lệ này!

Nàng dừng bước, kiềm chế hưng phấn hỏi cung nhân: “Người đang quỳ kia là ai?”

Cung nhân liếc mắt: “Là phiêu kỵ tướng quân mới được điều về kinh, vẫn đóng quân biên ải trước giờ, công chúa không biết cũng bình thường.”

Vừa nói, cung nhân vừa đẩy cửa bên, hơi ấm tràn ngập quấn lấy nàng.

“Là tướng quân?” Ôn Dư vừa hỏi vừa cởϊ áσ choàng, cung nữ bên cạnh liền tiếp lấy.

Lúc bước vào điện, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trên - vị hoàng đệ kia còn trẻ trung, tuấn tú hơn nàng tưởng.

Dù gì sắc đẹp của nàng cũng sờ sờ ra đó, làm hoàng đệ sao thua kém được?

Chỉ khác là Thánh thượng kia ngoài vẻ tuấn tú còn toát ra uy nghiêm khiến người không dám nhìn thẳng.

“Vi thần Lâm Ngộ Chi bái kiến Thánh thượng.”

Hoàng đế căn bản không để tâm đến thừa tướng, chỉ chăm chú nhìn Ôn Dư, quan tâm nói:

“Hoàng tỷ tỉnh lại có thấy khó chịu ở đâu không? Trẫm vừa nghe tin liền định đến phủ thăm tỷ, không ngờ tỷ đã nhập cung.”

Ôn Dư lắc đầu: “Ta ổn cả. Vào cung là vì có chuyện muốn tấu.”

“Chắc là vì Lăng Vân Thi chứ gì?”

Hoàng đế như nhìn thấu mọi chuyện, ánh mắt không vui nhìn Ôn Dư.

“Thừa tướng vừa đến tìm tỷ, tỷ liền chưa khỏi hẳn đã vội vào cung cầu tình, có đúng không?”

Ôn Dư: …

Nói vậy hình như cũng không sai. Nhưng sao giọng điệu hoàng đế nghe là lạ?

“Thật ra hôm ấy là do tỷ không cẩn thận ngã xuống hồ băng, chẳng liên quan gì tới tiểu thanh… à không, Lăng Vân Thi.”

“Nàng ấy chỉ xui xẻo đứng cạnh tỷ thôi. Hoàng đệ, tha cho nàng ấy đi.”

Hoàng đế nghe xong tức giận mắng: “Hoàng tỷ ơi hoàng tỷ, vì thừa tướng mà tỷ nói ra lời dối trá như vậy để lấy lòng hắn, tỷ đúng là… haiz!”

Ôn Dư: …

“Không phải, tỷ không có.” Ôn Dư hết cách. “Tỷ nói thật mà, tỷ thật sự tự ngã xuống hồ, không phải do Lăng Vân Thi đẩy.”

“Lời này là thật chứ?”

“Một triệu, mười triệu lần thật! Còn thật hơn ngọc trai!”

Hoàng đế như hiểu ra ẩn ý, mặt đầy đau thương: “Hoàng tỷ vì thừa tướng mà cam tâm nhảy xuống hồ giữa mùa đông sao!”

Ôn Dư: ?

Khoan đã, nàng có nói vậy đâu mà?

Nhưng hoàng đế đã tiếp lời: “Tình cảm này trời đất chứng giám, tỷ yên tâm!

Trẫm lập tức thành toàn cho tỷ!

Lập tức ban hôn cho tỷ và thừa tướng!

Người đâu, bút mực đâu!”

Nghe xong, Ôn Dư kinh hãi vô cùng - đầu óc hoàng đế bị làm sao vậy?

Lâm Ngộ Chi - từ đầu tới giờ đều bị hoàng đế làm lơ: ……