Khi đó, chưởng môn Thanh Loan Tông vẫn đang họp cùng các vị trưởng lão trong đại điện. Thấy có tin truyền báo đến, bà ta không nghĩ nhiều mà lập tức mở ra xem. Nào ngờ, đập vào mắt lại là cảnh tượng sợi xích trấn áp bị một đám đông đen nghịt người chơi thay nhau chặt đứt.
"Ta vốn tưởng rằng giam giữ nó ba trăm năm, nó sẽ có chút giác ngộ, nào ngờ nó vẫn khiến ta thất vọng đến thế."
Chưởng môn Thanh Loan Tông nhìn toàn bộ quá trình, ngữ khí không giấu nổi vẻ thất vọng. Bà ta không bận tâm đến phản ứng của những người khác, lập tức gọi tên: "Thanh Lâu, con dẫn đội người đi, nhất định phải giữ Mạnh Chi Nhân lại."
"Nghịch đồ này, không thể để nó nhập Ma giới."
Nghĩ đến biểu hiện của Mạnh Chi Nhân sau khi sa đọa thành ma năm đó, chưởng môn Thanh Loan Tông nhíu mày lạnh giọng nói.
Đây là khi còn bị trấn áp mà đã dám dùng yêu ngôn mê hoặc nhiều người đến cứu nàng như vậy, nếu thực sự để nàng nhập Ma giới, hậu quả sẽ không thể lường được.
Thanh Lâu, chính là Cố Thanh Lâu, cúi đầu lĩnh mệnh. Khuôn mặt tuấn nhã thoát tục của hắn lạnh nhạt không chút gợn sóng. Hắn xoay người rời đi, vạt áo màu xanh bay phấp phới, dáng người như cây trúc mảnh mai, đạm bạc đến cực điểm. Các đồng môn bên cạnh nhìn thấy đều xôn xao bàn tán: "Để Cố Thanh Lâu đi bắt Mạnh Chi Nhân, chuyện này e rằng còn khó chịu hơn là gϊếŧ nàng ấy."
"Đúng vậy, dù sao trước đây Cố Thanh Lâu từng là vị hôn phu của nàng ấy mà. Nếu không phải nàng ấy đột nhiên đọa ma thì giờ phút này hai người e rằng đã thành thân rồi."
"Suỵt suỵt suỵt, câu này ngươi cẩn thận để Tố Tú tiên tử nghe thấy đấy."
"Ồ đúng đúng, bây giờ hai người này mới là quan hệ phu thê hôn ước. Xem cái miệng không biết ăn nói của ta này."
Người tu tiên tai mắt đều thính, những lời bàn tán phía sau đương nhiên Cố Thanh Lâu đều nghe thấy, nhưng biểu cảm của hắn không có bất kỳ thay đổi nào. Sau khi lựa chọn một đội đệ tử tinh nhuệ, hắn liền lập tức xuất phát đi Hỏa Diễm Cốc.
Chỉ là hắn vừa mới đi, Tố Tú tiên tử đến chậm một bước mới nhận được tin tức đến tìm hắn, thì đã không thấy người đâu
Nhìn căn phòng trống rỗng, Tố Tú không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi hoang mang. Nhìn về hướng nam nhân rời đi, nàng ta cắn nhẹ môi rồi đi theo.
"Lão... ồ không, tiên tử, cô đói không? Tôi có đồ ăn đây."
"Tiên tử khát không? Tôi có nước đây!"
"Tiên tử, tôi có khăn tay này, cô lau mặt đi!"
Những âm thanh xung quanh vang lên không ngớt, nhưng được cố tình hạ thấp giọng nên không gây cảm giác ồn ào.
Mạnh Chi Nhân không ngờ rằng cô - một con boss - vừa mới xuất hiện còn chưa kịp đồ sát tứ phương, đã bị người chơi giải cứu.
Vậy tiếp theo cô phải làm gì đây?
Hệ thống không thể cho cô câu trả lời, bởi vì nó còn đang mông lung hơn cả cô.
Diễn biến cốt truyện này ngay từ đầu đã sai lệch trời vực so với kịch bản của nó, cộng thêm việc bản thân nó lại là một cái hệ thống rác rưởi không có bất kỳ quyền hạn nào, nên cũng không dám tùy tiện lên tiếng.