Chương 48
Bắt đầu dựa theo kế hoạch, vào thứ sáu Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp bay chuyến bay sớm đến Lưu Kinh. Trước khi đi, Đào An Nghi kéo cô vào một góc, thấp giọng cảnh cáo cô: "Hai đứa đi chơi thì đi, làm gì thì làm, nhưng trăm ngàn lần đừng làm ra một đứa bé nữa."Hạ Giai Ngôn không biết nên khóc hay nên cười, cô không lên tiếng trả lời, Đào An Nghi tiếp túc nói: "Nếu con lại có thai, đứa bé này không thể không giữ."
"Mẹ!" Hạ Giai Ngôn không nhịn được nói, "Chúng con sẽ không làm chuyện sai lầm như trước nữa đâu ạ."
Đào An Nghi ép giọng nhỏ hơn, dường như không muốn để cho Hạ Nguyên đang ngồi đọc báo ngoài ban công nghe thấy: "Mẹ biết hai đứa cũng không ngốc, cho nên mới nhắc riêng với con. Con và Lục Tiệp vẫn có vấn đề chưa giải quyết hết. Ngay cả người nhà của cậu ta chúng ta cũng đã gặp qua đâu. Con trăm ngàn lần không nên muốn gì thì làm nấy, càng không được làm điều ngốc nghếch, có biết chưa?"
Thấy bộ dạng lo lắng của mẹ mình, Hạ Giai Ngôn hỏi bà: "Mẹ sợ con cố ý mang thai để ép ba mẹ chấp nhận Lục Tiệp sao?"
Đào An Nghi cau mày, tuy rằng bà không gật đầu, nhưng vẻ mặt đã thể hiện rõ ràng ý tứ của bà.
Hạ Giai Ngôn rất nghiêm túc nói: "Nếu chúng con thật sự có ý định này, thì con đã sớm mang thai. Mẹ đừng lo lắng, con sẽ nghe lời mẹ, con có thể đi chưa ạ?"
"Nói được phải làm được đó." Đào An Nghi miễn cưỡng gật đầu.
Bởi vì nói chuyện với mẹ mình mà ra khỏi nhà hơi muộn một chút, khi Hạ Giai Ngôn ra khỏi chung cư, thì Lục Tiệp đã đỗ xe đợi cô. Cô kéo vali bước nhanh qua, Lục Tiệp giúp cô mang va li bỏ vào cốp xe, hỏi cô: "Bố mẹ em lại giáo dục tư tưởng cho em à?"
Khóe miệng Lục Tiệp cong lên, trong ánh mắt còn ẩn giấu vài phần ý cười, Hạ Giao Ngôn biết tâm trạng của anh không tồi. Sau khi lên xe, cô bất ngờ phát hiện lái xe lại là người quen cũ, cô còn chưa kịp chào hỏi, đối phương đã lên tiếng trước: "Chị Hạ."
Gặp Khương Vũ Nhàn, Hạ Giai Ngôn cảm thấy bất ngờ: "Sao lại không biết xấu hổi làm phiền cô rồi."
Giúp cô đóng cửa xe, Lục Tiệp vòng qua lên một chỗ khác trên xe, anh vừa nghe thấy lời Hạ Giai Ngôn nói, vì thế giải thích: "Nó đi đón chồng, thuận tiện chở chúng ta một đoạn đường mà thôi."
Khương Vũ Nhàn cười tũm tỉm gật đầu: "Vâng ạ, không phiền chút nào ạ."
Hạ Giai Ngôn dựa sát vào anh nói nhỏ: "Mặt mũi anh vẫn còn lớn quá nhỉ."
Sau khi đến sân bay, Khương Vũ Nhàn liền theo chân bọn họ nói lời tạm biệt, cũng nhắc nhở Lục Tiệp: "Anh phải giúp em lấy ảnh có chữ kí của Chúc Đồng đấy, em rất mê phim điện ảnh của cô ấy."
Khương Vũ Nhản hẳn là nghe Tống Tri Cẩn nói qua, đại ảnh hậu mới Chúc Đồng - người được gọi là "vật cách ly scandal", chồng cô ấy chính là Lê Thiệu Trì tiếng tăm lừng lẫy trong giới quảng cáo.Tối hôm qua cùng vài bạn học cũ đến nhà hàng dùng cơm, sau khi tan cuộc gặp Lục Tiệp ở bãi đỗ xe, còn nghe anh nhắc đến kế hoạch hôm nay.
Không lâu trước đây, Khương Vũ Nhàn từng nhờ Khương Diên hỏi xin một nữ ca sĩ ký tên lên đĩa nhạc, nhưng Khương Diên nhất mực từ chối, anh nói rằng một người đàn ông hỏi xin nữ ca sĩ kí tên lên đĩa nhạc là rất mất mặt. Rất nhanh, cô lại nhờ trợ lí của Khương Diên giúp đỡ, trợ lý còn tận lực giúp cô làm thỏa đáng. Nhưng không ngờ, mấy quyển tạp chí sắp phát hành vào thứ hai lại đều có tiêu đề Khương Diên thầm có tình cảm với mới ca sĩ nào đó, may mắn bộ phận cộng đồng đã xử lý kịp thời, cuối cùng toàn bộ đều bị chặn lại.
Từ đấy về sau, Khương Diên nghe đủ loại yêu cầu ký tên đặt mua vé xem ca nhạc, anh đều một mực từ chối.
Khương Vũ Nhàn thèm nhõ dãi tập ảnh chụp của Chúc Đồng từ rất lâu, đáng tiếc vẫn chưa lấy được, lần này khó có được cơ hội, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua.
Lục Tiệp rốt cục đã hiểu ra, vì sao Khương Vũ Nhàn chủ động xin đi gϊếŧ giặc muốn đưa bọn họ ra sân bay, hóa ra vì cô có ý này. Anh nheo mắt không vừa lòng, Hạ Giai Ngôn đứng bên cạnh anh cười trộm, còn Khương Vũ Nhàn nhân lúc anh không chú ý làm mặt quỷ.
Sau khi đăng ký, Hạ Giai Ngôn vừa lật tạp chí trên máy bay, vừa hỏi Lục Tiệp: "Dường như quan hệ của hai người cũng không tệ ha?"
Tiếp viên hàng không vừa mang lên một ly nước nóng, Lục Tiệp nói cảm ơn sau đó chợt nghe lời Hạ Giai Ngôn vừa nói, anh suy nghĩ hai giây mới phản ứng kịp, "Hai người" trong lời cô, chính là nói mình và
Khương Vũ Nhàn. Anh dựa lưng vào ghê, quay đầu nhìn về phía cô: "Anh thật sự chỉ xem cô ấy như em gái, không phải em ghen đấy chứ?"
Hạ Giai Ngôn liếc miệng qua, phủ nhận: "Làm gì có, em chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao cô ấy không tìm Khương Diên giúp, dựa theo danh tiếng của Khương Diên trong giới giải trí, đây không phải là một việc khó?"
Lục Tiệp cười cô: "Còn dám nói em không ghen à?"
"Em ghen thì anh rất vui rất tự hào đúng không?" Hạ Giai Ngôn hỏi.
Lục Tiệp tránh không đáp, anh nói với Hạ Giai Ngôn: "Anh thật sự không có ý nghĩ nào vượt qua giới hạn với cô ấy cả, cần anh khai báo quan hệ của anh với Khương Vũ Nhàn một lần nữa cho em nghe không?"
Hạ Giai Ngôn khép tạp chí lại, gối đầu lên vai Lục Tiệp: "Anh đã nói vậy, em sẽ cố gắng lắng nghe một chút, dù sao cũng phải ngồi ba tiếng trên máy bay mà."
Hạ Giai Ngôn nghĩ Lục Tiệp chỉ khai báo vài câu đơn giản, nhưng không ngờ anh lại kể hết những chuyện vặt vãnh của anh và Khương Vũ Nhàn khi còn ở chung tại Anh. Khương Vũ Nhàn bị anh bắt nạt đến đáng thương, một cô gái xinh đẹp như cô ấy, thật không biết cô phải làm thế nào để kiên trì nữa. Cô cười Lục Tiệp: "Khó trách cô ấy lại sợ anh như vậy, anh quả thật là kiểu mẩu giáo sư ác quỷ mà."
"Giáo sư ác quỷ?" Lục Tiệp nghiền ngẫm thuật ngữ này, "May thay em không đánh giá anh là bạn trai ác quỷ, nếu không chắc chắn anh sẽ tìm mọi cách làm được."
Nghe xong lời anh, Hạ Giai Ngôn đυ.ng nhẹ anh một cái, Lục Tiệp nhấn nhấn thái dương của cô, mang ý cười hỏi: "Đυ.ng đau chứ?"
Ngón thay hơi thô nhưng ấm áp lướt đến giữa trán, Hạ Giai Ngôn ngoan ngoãn làm tổ trong người anh, như một chú mèo thoải mái dưới sự cưng nựng. Trầm mặt chỉ trong chốc lát, cô hỏi: "Vì sao?"
Câu cô hỏi đơn giản, nhưng Lục Tiệp vẫ có thể hiểu được ý cô. Anh trả lời: "Những năm gần đây, Khương Vũ Nhàn là người con gái duy nhất mà
anh tiếp xúc tương đối nhiều. Anh kể lại toàn bộ chuyện của anh và cô ấy cho em biết, là vì không muốn em lại tưởng tượng linh tinh, miễn cho em chợt nghĩ nhiều rồi ghen"
Hạ Giai Ngôn chọc tay vào eo của anh, trong giọng nói đậm chất ngọt ngào: "Em không phải là người nhỏ mọn như vậy!"
Kết thúc chuyến bay dài thì Hạ Giai Ngôn đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất quan trọng: "Trước đó anh đã nói với Lê Thiệu Trì chúng ta sẽ đến gặp anh ấy chưa?"
Lục Tiệp nói: "Có. Anh nói cho cậu ta biết, sáng mai chúng ta sẽ qua đấy."
Hạ Giai Ngôn "Ừm" một tiếng, hỏi tiếp: "Vậy hôm nay chúng ta làm gì bây giờ?"
"Hôm nay?" Lục Tiệp nói, "Đương nhiên là thế giới dành cho hai người rồi."
Tiết trời ở Lưu Kinh se lạnh, Hạ Giai Ngôn vừa từ máy bay bước ra, mũi hơi ngứa lập tức hắt xì một cái. Lục Tiệp vươn tay ôm eo cô, nhiệt độ cơ thể từng chút từng chút truyền qua, cô bất giác cong khéo môi.
Đã ba năm Hạ Giai Ngôn không đến thành phố Lưu Kinh, lần trước đến đây là vì đi công tác, lịch trình tương đối gấp gáp, căn bản không bao nhiêu thời gian thăm thú danh lam thắng cảnh ở đây.
Lưu Kinh là một thành phố nằm ven biển phía bắc, mức độ tăng trương kinh tế ngang ngửa với thành phố Đường Hải, sau khi vào trung tâm, xung quanh đều là tòa nhà chọc trời san sát nhau, trên đường luôn luôn đông nghẹt xe cộ và người qua lại. Bọn họ chọn một khách sạn tương đối yên tỉnh ở lại, sau khi cất va li xong, bọn họ dùng cơm ở nhà hàng bên cạnh, nếm thử đồ ăn sáng ở Lưu Kinh.
Bọn họ không có kế hoạch dạo chơi cụ thể, vì thế hành trình của bọn họ rất tùy ý. Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp đều thích cảm giác không ràng buộc thế này, rõ ràng là người từ nơi khác đến, loại thoải mái tự do giống như ở nhà mình vậy.
Lãng phí cả một buổi sáng ở sân bay và trên máy bay, Hạ Giai Ngôn có hơi mệt mỏi. Lục Tiệp đưa cô về khách sạn nghỉ trưa, bọn họ nằm trên giường nói cười, ngủ một chút lại trôi qua cả buổi chiều. Cho đến khi mặt trời dần ngả về phía tây, bọn họ mới lười biếng rời giường, định đến phố Lâm Hải ăn hải sản.
Xe đạp chạy dọc theo con đường nhỏ, mười ngón tay bọn họ đan chặt vào nhau, thong thả bước chậm về phía quán ăn. Ánh chiều tà trước mặt bọn họ chầm chậm xuống núi, ngoài khơi mặt biển nhuộm một màu đỏ quýt, ánh sáng phản xạ tựa như một viên kim cương khổng lồ rực rỡ chói mắt.
Thời gian chính là như vậy, xa xỉ không gì sánh được. Ánh chiều tà đẹp vô cùng, dù đã gần đến hoàng hôn thì có làm sao, dù sao ngày mai bọn họ còn có thể may mắn kề vai cùng ngắm mặt trời mọc, thế thì đêm tối buông xuống cũng chẳng có gì phải sợ hãi. Hạ Giai Ngôn luôn quay đầu nhìn anh, anh đã sớm nhận ra, không biết sau bao nhiêu lần, anh không nhịn được hỏi cô: "Rốt cuộc em đang nhìn gì vậy?"
Trán Hạ Giai Ngôn giãn ra, cười vô cùng rực rỡ: "Em đang nhìn xem có phải anh cũng đang vui vẻ như em không?"
Vì vẫn chưa đến thời gian tan tầm, nên thực khách trong các tiệm cơm cũng không nhiều lắm. Bọn họ chọn một quán có vị trí thoáng đáng để ngắm cảnh biển, vừa ngồi xuống không lâu, bà chủ quán ăn cầm thực đơn đến ghi lại thức ăn của bọn họ. Lục Tiệp để Hạ Giai Ngôn quyết định, Hạ Giai Ngôn vẫn dựa theo khẩu vị của anh chọn một con cá biển và hai phần dưa cải.
Tuy Hạ Giai Ngôn chỉ gọi có ba món, nhưng bọn họ cũng không thể ăn xong ngay. Lãng phí thức ăn rất mang tội, bọn họ ăn rồi dừng, dừng rồi ăn, cuối cùng mới ăn hết toàn bộ thức ăn trên bàn.
Gần chín giờ tối, bọn họ mới tính tiền rời đi. Hạ Giai Ngôn nhìn bãi cát cách đó không xa có ánh sáng, vì thế liền kéo Lục Tiệp chạy qua đó. Sau khi đến gần, cô mới biết được hóa ra có người đang thả đèn Khổng Minh.
Trên mặt đèn Khổng Minh viết một hàng chữ thật to, Hạ Giai Ngôn mất một chút thời gian mới thấy rõ được, đó là Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên*.
Rất nhanh, đèn Khổng Minh xuôi theo chiều gió bay xa, cuối cùng chỉ còn một đốm sáng nhỏ xíu. Hạ Giai Ngôn thôi không nhìn theo nữa, sau đó kéo Lục Tiệp ngồi lên bờ cát.
Lục Tiệp không mấy bằng lòng: "Bẩn lắm!"
"Sợ gì chứ!" Hạ Giai Ngôn rất kiên trì, nhất định bắt anh ngồi xuống.
Giằng co ba giây, Lục Tiệp vẫn thõa hiệp.
Sau khi anh ngồi xuống, Hạ Giai Ngôn kéo cánh tay anh, lẳng lặng lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Xa Xa thi thoảng truyền đến tiếng còi tàu, kem theo tiếng sóng nhấp nhô không dứt, nghe cũng có chút cảm giác tang thương.
Gió biển mang theo hương vị mặn, Hạ Giai Ngôn nhìn ánh trăng mông lung bị mây che lấp hơn phân nửa, dịu dàng hỏi anh: "Lục Tiệp, khi nhìn lên ánh trăng, anh có nghĩ đến em không?"
Tuy những lời này không có trạng ngữ chỉ thời gian, nhưng Lục Tiệp vẫn biết cô đang nói về cuộc sống sau khi chia tay, anh ôm chặt cánh tay của cô, trong giọng nói có chút thở dài: "Sao có thể không chứ."
"Vậy khi không nhìn ánh trăng có nhớ không? Hạ Giai Ngôn lại hỏi.
Lục Tiệp đưa mắt nhìn về mặt biển xa thẳm, anh nói với Hạ Giai Ngôn: "Anh nhớ. Khi em nghĩ về anh, anh cũng sẽ nhớ đến em."
*Xuất phát từ thời tống, của Tô Thức trong "Thủy Điệu Ca Đầu. Bên dưới là thơ đã dịch
Trăng sáng có từ bao giờ,
Cầm chén rượu hỏi trời xanh.
Không biết là cung điện trên trời,
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió đi,
Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Nơi cao rét không chịu nổi.
Đứng lên múa, bóng trăng theo người,
Gì vui hơn ở dưới cõi đời.
Soi khắp gác tía,
Ta tà xuống cửa che màn gấm,
Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.
Trăng giận gì người,
Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt.
Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Những mong người lâu dài,
Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.
Đại ý hai câu thơ trên là hi vọng người mình mong nhớ được bình an lâu dài. cho dù bị chia cách bởi nghìn núi muôn sông, cũng có thế cùng nhau ngắm nhìn ánh trăng trong sáng đẹp đẽ.