Tình Cũ Tự Cháy

Chương 45

Chương 45
Lấy hợp đồng thỏa thuận trong tay Hạ Giai Ngôn ra, Lục Tiệp nhấn vai cô, để cô ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ chỉ dành cho một người: "Em không nói, anh không nói, bố em làm sao biết được chứ? Trừ khi em ở trước mặt bố em nói xấu anh thôi, uổng công anh dùng tiền mua chuộc em"

Thấy Lục Tiệp từ trên cao nhìn xuống mình, Hạ Giai Ngôn cảm thấy, khí thế lại không bằng anh. Cô cố ý nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Chẳng lẽ không đúng à? Trước khi anh làm chuyện này, căn bản vẫn chưa được sự đồng ý của em."

"Nếu như em dễ dàng bị mua chuộc vậy thì tốt rồi." Lục Tiệp nói, "Ngoại trừ em là cổ đông bí mật, còn lại cũng giống như nhân viên bình thường, nên làm gì thì làm cái đó. Quyết sách và quản lý công ty, em cứ yên tâm giao cho Lê Thiệu Trì, cậu ta sẽ chịu trách nhiệu."

Dứt lời, Lục Tiệp cũng ngồi vào sô pha, cùng cô chen chúc trên chiếc số pha đơn.

"Vậy để em vào công ty Lê Thiệu Trì làm không phải được rồi sao? Anh cần gì phải làm nhiều chuyện sau lưng như vậy?" Hạ Giai Ngôn hỏi.

Chỉ cách hai lớp vải, nhiệt độ cơ thể anh cuồn cuộn không ngừng truyền qua. Hạ Giai Ngôn dịch người, nhưng Lục Tiệp lại ôm lấy eo cô, ngăn cản hành động nhỏ này của cô: "Làm như vậy, cho dù bị oan ức gì, em đều có thể đòi lại."

Trong l*иg ngực như có dòng nước ấm chảy ra, lại từng chút từng chút lan hết toàn cơ thế, Hạ Giai Ngôn không nói gì, chỉ ngoan ngoãn dựa vào vòm ngực của anh. Đến bây giờ, cô đều biết Lục Tiệp lo lắng cho mình, quan tâm mình, đêm đó cô trốn trong lòng ngực anh khóc, cô cảm nhận rất rõ vì anh tức giận mà hơi run lên. Cô chịu oan ức như vậy, anh nhất định cũng cảm thấy thế.

"Nếu Lê Thiệu Trì chọc giận em, em cứ cầm hợp đồng thỏa thuận này đập lên mặt cậu ta, nói em rút cổ phần, tiện thể bắt chẹt cậu ấy một chút." Lục Tiệp chỉ cô. Chính anh cũng không nỡ để Hạ Giai Ngôn chịu nữa điểm oan ức, làm sao có thể đành lòng để người khác trắng trợn ức hϊếp cô chứ.

Hạ Giai Ngôn buồn cười, cô hỏi Lục Tiệp: "Anh ấy không thiếu anh gì đấy chứ, loại thỏa thuận

đánh mất chủ quyền thế này mà cũng ký được à?"

Lục Tiệp hiển nhiên không đồng ý với cách nói này của cô, anh nhéo má Hạ Giai Ngôn nói: "Em không biết rằng anh mới là người chịu thiệt nhất sao?"

Gở tay của anh ra, Hạ Giai Ngôn xoa xoa mặt mình nói: "Ai mà biết được! Chuyện của hai người, em không rõ lắm, nhưng có một chuyện em rất rõ, đó là hai người sẽ không làm nếu không nắm chắc phần thắng."

Lục Tiệp thành thật nói: "Anh không nắm chắc lắm, nhưng mà có Lê Thiệu Trì là được. Cậu ta rất có năng lực, cướp mấy hạng mục lớn hàng của Diệu Thế chắc không thành vấn đề."

Hạ Giai Ngôn liếc anh một cái, "Hai người làm như vậy có phúc đức không đó?"

"Đây là cạnh tranh công bằng, có thể lấy được hay không, còn phải xem bản lĩnh của mỗi bên." Lục Tiệp hỏi.

"Cái này rõ ràng là mượn việc công trả thù riêng." Hạ Giai Ngôn dứt khoát lật tẩy anh.

Lục Tiệp cuối đầu hôn lên bên mặt của cô: "Em định khi nào thì từ chức?"

Anh nhắn đến chuyện này, Hạ Giai Ngôn liền nói cho anh biết: "Hôm kia giám đốc Ông có gọi cho em, nói cho em biết đã điều tra ra người trộm dự án, công ty cũng sẽ truy cứu tránh nhiệm liên quan đến pháp luật với anh ta. Giám đốc Ông còn nói, tuần sau em có thể bắt đầu đi làm lại."

Lục Tiệp nhíu mày: "Có phải cô ta nói cho em biết, người trộm quảng cáo là trợ lý trong tổ sản xuất đúng không?"

"Làm sao anh biết?" Hạ Giai Ngôn hơi ngạc nhiên.

Lục Tiệp nói với cô: "Tên trợ lý này chỉ là thế tội mà thôi, người ra tay phía sau, chắc chắn không phải cậu ta."

Từ đêm đầu tiên Hạ Giai Ngôn bị cách chức tạm thời, Lục Tiệp đã bắt tay vào điều tra.

Thời gian còn dạy học ở Anh, Lục Tiệp từng dạy một học trò tương đố có thiên phú về kỹ thuật sử dụng máy tính. Tên cậu ta là Jonh, người Anh gốc Hoa, lúc này đang là lập trình viên cho một công ty lớn của nước ngoài.

Sau khi nhận được sự nhờ vả của Lục Tiệp, Jonh đã lợi dụng lỗ hỏng an toàn của Internet để thâm nhập vào hệ thống của Diệu Thế, sau đó thu được một số dữ liệu, cậu ta lập bảng phân tích chi tiết, cậu nói cho Lục Tiệp biết, hệ thống phòng ngự Internet của công ty này chắc chắn đã bị xâm nhập. Trong đó, có một chuyện khá thú vị, đó chính là sau khi hacker công phá hệ thống phòng ngự, lại có thể biết được cách sử dụng lệnh nội bộ để khôi phục lại trình tự của lỗ hổng. Nếu không phải do sơ ý quên xóa sạch dữ liệu được trong cloud dự phòng, như vậy tên hacker này thật sự có thể thoát tội. Nhờ dữ liệu trong cloud, Jonh tìm được địa chỉ IP công kích hệ thống máy tính, thuận lợi tra được người trộm tài liệu mật.

Lục Tiệp liền nhanh chóng hiểu ra, người trộm đi quảng cáo, không chỉ là nhân viên của Diệu Thế, còn là nhân viên cấp cao có thâm niên của Diệu Thế. Dưới sự sắp xếp của Lục Tiệp, Jonh đem dữ liệu cloud ghi lại đăng lên diễn đàn của công ty. Kể từ đó, chân tướng thật sự của việc quảng cáo bị trộm gần như được phơi bày, mà kẻ làm việc gian cũng không thể lẫn trốn.

Nhân viên trở lý sản xuất này khai báo, cậu ta bị ma xui quỷ khiến, muốn kiếm chác một số tiền lớn từ việc bán tác phẩm quảng cáo. Rất nhanh, Jonh lại nhắn đến dữ liệu và số liệu liên quan đến công ty Mạch Điền Khuyên, Lục Tiệp phát hiện công ty này vẫn chưa đăng kí, nên tin tức công ti này tung ra, toàn bộ đều là giả. Một nhà chỉ có tên đại diện công ty, căn bản không cần phải hao tốn một khoản lớn để cướp một tác phẩm dự thi. Theo Lục Tiệp suy đoán, sau lưng tên trợ lý sản xuất, ắt hẳn sẽ còn một đồng bọn liên quan chặt chẽ với cậu ta.

Lục Tiệp kể sơ tình hình cho Hạ Giai Ngôn biết một chút. Hạ Giai Ngôn nghe thế mơ hồ, cô chỉ hỏi: "Bây giờ cuối cùng đã tìm ra được kẻ đứng sau chuyện này chưa?"

"Tạm thời thì chưa, nhưng không lâu nữa có thể tìm ra." Lục Tiệp trả lời.

"Công ty này thật đáng sợ." Hạ Giai Ngôn cảm khái.

Lục Tiệp đánh giá: "Lúc trước Diệu Thế là một công ty quan hệ xã hội, sau khi chuyển đổi mô hình, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy nó có thể phát triển đến quy mô như bây giờ, lãnh đạo công ty chắc chắn giẫm lên sức lao động của nhân viên. Công ty này coi như là ví dụ điển hình cho kiểu bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thì thối nát đó, bản thân là một xí nghiệp bất chính, nhân viên trong đó cũng rất dễ sử dụng phương thức cạnh tranh không lành mạnh."

Hạ Giai Ngôn đồng ý với cánh nói của anh: "Lúc em còn ở bộ phận khách hàng, đã từng thấy đồng nghiệp đánh nhau vì tranh khách hàng đó,

suýt chút nữa còn dùng dao. Lúc ấy chủ quản cũng không xử phạt gì cả, vì thành tích của bọn họ đều đứng nhất nhì trong bộ phận bán hàng.

Lục Tiệp thở dài: "Nếu sớm biết bộ dạng công ty là thế này, anh sẽ không để em ở lại đến bây giờ."

"Thật ra không đáng sợ như vậy đâu, đừng nói công ty như đầm rồng hang hổ vậy chứ." Hạ Giai Ngôn nói.

Lục Tiệp cười cười, nói tiếp: "Đợi anh bắt tay làm xong mấy chuyện cần thiết, anh sẽ dẫn em đi gặp Lê Thiệu Trì bàn bạc kế hoạch phát triển công ty, thuận tiện đi chơi ở đó vài ngày."

Hạ Giai Ngôn nhăn mặt, cô nói: "Anh đừng nghĩ dễ dàng như vậy, nhật định bố mẹ em không cho em ra đường đâu."

"Vậy em trở về thử thâm dò thái độ của bố mẹ xem, nếu quá thật bọn họ phản đối, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

Dừng một chút, Lục Tiệp lại dặn dò cô: "Phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được cãi nhau với bố mẹ biết chưa."

Hạ Giai Ngôn đấm vào ngực anh: "Anh tưởng anh là ai chứ, đáng để em phải cãi nhau với bố mẹ à?"

Lục Tiệp bắt được tay cô, trêu cô: "Còn nói anh động tay động chân, không phải em cũng vậy sao."

Dưới sự giúp đỡ của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn sẽ nhanh chóng làm xong thủ tục từ chức. Ngày đó Lục Tiệp đưa cô về nhà, trên đường đi, cô nói: "Tối quá em nói cho bố mẹ biết sẽ từ chức, bọn họ đều rất vui mừng."

Lục Tiệp nói: "Nhân lúc bọn họ vui mừng, thì nói luôn chuyện ra ngoài cho bố mẹ biết. Nhanh chóng xác định ngày đi, anh sẽ đặt vé máy bay."

Hạ Giai Ngôn dùng móng tay cào lên dây an toàn, gióng nói có đành chịu: "Em đã nói rồi, bố em nghe xong liền quay về phòng. Lúc trước ông có nói, chuyện gì có liên quan đến anh thì không phải nói cho ông biết, ông không muốn nghe."

" Địch ý của ba em đối với anh so với năm đó không hề giảm đi." Lục Tiệp tự giễu.

Ô tô nhanh chóng chạy vào cửa tiểu khu thì Lục tiệp nhìn thấy một người phụ nữ đang nữa ngồi lau mũi cho một câu bé, anh nhìn kỹ, sau đó nhận ra người đến. Anh nói với Hạ Giai Ngôn: "Mẹ em và Thông Thông kìa."

Nghe vậy, Hạ Giai Ngôn lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ôi chao, đúng là hai bà cháu."

Lục Tiệp cho xe dừng lại ven đường, Hạ Giai Ngôn cởi dây an toàn bước xuống xe. Đào An Nghi và Thông Thông cùng nhau quay đầu lại. Thông Thông thấy Hạ Giai Ngôn liền chạy về phía cô, còn Đào An Nghi, lại dừng tầm mắt trên người Lục Tiệp vừa mới bước xuống xe.

"Cháu chào bác ạ." Lục Tiệp chào hỏi bà như trước.

Thấy mẹ mình nhìn Lục Tiệp không chớp mắt, Hạ Giai Ngôn vội vàng dời lực chú ý của bà: "Mẹ, sao Thông Thông lại đến đây ạ?"

Lúc này Đào An Nghi mới thu hồi tầm mắt, bà trả lời: "Mẹ đến nhà trẻ đón nó. Trưa nay anh con điện thoại cho mẹ, nó nói gần đây nó và Tiểu Tuệ đều nhiều việc, nên để Thông Thông về nhà mấy hôm."

Hạ Giai Ngôn "dạ" một tiếng. "Sao lại khéo như vậy, anh và chị dâu đều bận."

Thông Thông kéo kéo đuôi áo Hạ Giai Ngôn, ngưỡng đầu hỏi: "Cô ơi, cô có chocolate không ạ, cháu đói bụng."

Đào An Nghi vội ngăn cản: "Có cũng không được ăn, để cháu ăn chocolate, cháu sẽ không chịu ăn cơm."

Thông Thông biết bà và cô cùng chung chiến tuyến, cậu quay đầu, trông mong nhìn Lục Tiệp: "Chú Lục, chú có chocolate không ạ?"

Ánh mắt Đào An Nghi có vài phần trách cứ, bà nói: "Cháu đó, từ bao giờ trở nên tham ăn như vậy?"

Dứt lời, Đào An Nghi nắm tay Thông Thông, chuẩn bị dẫ cậu về nhà.

Hai bà cháu đi trước, Đào An Nghi vừa đi vừa dạy Thông Thông, mà lời bà nói lại loáng thoáng truyền đến tai Hạ giai Ngôn và Lục Tiệp: "Bà nội đã dạy cháu bao nhiêu lần rồi, không thể tùy tiện xin người khác cái này cái nọ, lại càng không ăn đồ ăn của người lạ cho."

Vòng qua xe, Hạ Giai Ngôn đến bên cạnh Lục Tiệp, thấp giọng hỏi: "Làm sao bây giờ hỡi người lạ?"

Lục Tiệp nhún vai: "Nên làm cái gì thì bây giờ liền làm cái đó."

Hạ Giai Ngôn đang muốn nói tiếp, Thông Thông đột nhiên chạy tới, cậu đừng trước mặt bọn họ, giọng nói non nớt vang lên: "Chú Lục, bà nội hỏi chú có muốn đến nhà ăn cơm không ạ?"