Chúc Mừng Bạn, Chỉ Số Tinh Thần Đã Về 0 [Vô Hạn]

Chương 1: Bệnh viện Tâm thần Trường Hà

“Rầm!”

Không khí chấn động, ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mí mắt khiến Cố Triêm phải nheo lại.

“Bệnh nhân số 707 đã nhập kho.”

Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.

Bệnh nhân 707? Là ai?

Cố Triêm cố gắng mở mắt giữa ánh sáng chói chang, phát hiện ra mình đang nằm ngửa. Trên đầu là đèn phẫu thuật không hắt bóng chuyên dụng.

Bên cạnh có mấy người mặc đồng phục phẫu thuật màu xanh đậm, do ngược sáng nên không nhìn rõ mặt.

Một trong số họ cúi xuống nhìn cậu. Chiếc khẩu trang y tế màu xanh che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt hẹp dài và tối tăm. Người đó nói:

“Số 707 tỉnh rồi, tiêm thuốc an thần cho cậu ta.”

Mũi kim đâm vào mu bàn tay, dòng chất lỏng lạnh buốt được đẩy vào tĩnh mạch. Ý thức của Cố Triêm dần trở nên mơ hồ…



“Loảng xoảng!”

“Rầm!”

Âm thanh kim loại va chạm và ma sát vang lên chói tai. Chiếc giường sắt bị ai đó đẩy mạnh, trượt một đoạn dài rồi đâm thẳng vào tường.

Đầu của Cố Triêm va mạnh vào thành giường, cơn đau dữ dội khiến cậu tạm thời tỉnh táo trở lại.

Ngay sau đó là tiếng cửa đóng sầm lại.

Xung quanh lập tức trở nên yên ắng. Một lúc sau, Cố Triêm khó khăn mở mắt ra.

Đây dường như là một phòng bệnh, trần nhà lốm đốm những vết ố mờ mịt, trong không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng hăng hắc khó chịu.

Cố Triêm nghiêng đầu, định nhìn thử cách bài trí trong phòng, thì liền thấy bảy tám người đang ngồi chồm hỗm trong góc tường.

“…”

Bọn họ có cả nam lẫn nữ.

Một người đàn ông ngồi ngoài cùng thấy cậu tỉnh lại, liền hỏi to bằng giọng thô ráp: “Này, cậu là người mới hay người cũ?”

“Cái… gì cơ?” Cố Triêm mở miệng, nhưng có vẻ thanh quản bị ảnh hưởng bởi thuốc, nên giọng cậu khàn đặc và yếu ớt: “Mới… hay cũ?”

“Hừ!” Người đàn ông cười lạnh một tiếng rồi quay mặt đi: “Không cần hỏi nữa, mới toanh.”

Những người còn lại lộ rõ vẻ thất vọng.

Biết Cố Triêm là người mới, họ lập tức không buồn để tâm đến cậu nữa.

Cố Triêm nằm một mình trên giường bệnh, nửa người đã tê cứng.

Chiếc giường này nằm ngay giữa phòng, phía dưới có bánh xe trượt, chỉ cần cử động một chút là nó kêu kẽo kẹt loạn xạ, khiến Cố Triêm thấy vô cùng bất an. Cậu chờ một lúc nhưng không thấy ai đến, đành gắng gượng chống người dậy, định xuống giường.

Thuốc an thần vẫn còn tác dụng, không thể ngồi dậy nổi, cậu chỉ có thể cố tích góp chút sức lực, cuối cùng xoay người một cái rồi rơi thẳng xuống đất.

Cơ thể cậu rất gầy, rơi xuống không có chút thịt đệm nào, đập thẳng vào xương, đau đến khó chịu vô cùng. Cố Triêm nằm trên sàn đất, một lúc lâu vẫn chưa thể đứng lên.

Một cô gái không chịu nổi nữa, bước tới đỡ cậu một tay.

Cố Triêm nhờ vậy mà ngồi dậy được, tựa lưng vào tường, khàn giọng nói với cô: “Cảm… ơn…”

Cô gái quỳ ngồi bên cạnh cậu, khẽ hỏi: “Anh thật sự là người mới sao?”

“Chắc… là vậy…” Cố Triêm khẽ đáp, giọng vẫn khàn đặc.

Cô gái thất vọng nói:

“Anh cũng là người mới à… Phó bản này đã có ba người mới rồi… Tôi cũng chỉ mới vào phó bản lần thứ hai thôi, sao lại như thế chứ…”

Cố Triêm liếc nhìn cô một cái. Cậu có vẻ ngoài rất thu hút, nét mặt thanh tú, ngũ quan cao quý. Đặc biệt là đôi mắt - hẹp dài và lạnh nhạt, nhưng lại mang vẻ kiều diễm và sâu lắng.

Bị cậu nhìn như vậy, cảm xúc vốn đã bất ổn của cô gái lại càng trở nên dao động mạnh hơn.