Tầng 27 trụ sở Dung Thị, trong văn phòng tổng tài, vị khách bất ngờ ngồi đối diện Dung Dư. Người này mặc bộ vest casual không quá trang trọng, dáng ngồi thoải mái. Sau khi cất hợp đồng đã thảo luận xong, hắn nhìn gương mặt lạnh lùng bất biến của Dung Dư, lộ vẻ tò mò: “Nghe bác gái nói, cậu sắp cưới một cậu nhóc xinh đẹp về nhà?”
Lộ Vân Tranh vừa từ thành phố S trở về đã nghe tin Dung Dư sắp kết hôn, đối tượng là một thiếu niên xinh đẹp mới vào đại học. Hắn kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm.
Cậu ta tưởng với tính cách cuồng công việc của Dung Dư, hắn định sống cả đời với công ty và giấy tờ.
Trước đó, nhà họ Dung liên tục tìm đối tượng liên hôn cho Dung Dư. Nhà họ Dung gia đại nghiệp lớn, Dung Dư là người thừa kế được chỉ định. Tin hắn muốn liên hôn vừa lộ ra, người đến bái phỏng nhà cũ họ Dung đếm không xuể, đều là hào môn có chút gia thế ở Kinh Thị. Nhà cũ họ Dung náo nhiệt một thời gian.
Dung phu nhân là người lo lắng nhất cho hôn sự của Dung Dư. Bà tiếp đãi mọi người đến bái phỏng, lập danh sách đối tượng xem mắt cho Dung Dư dài vài trang, cả nam lẫn nữ, gửi hết cho thư ký, yêu cầu Dung Dư sắp xếp thời gian gặp.
Nhưng Dung Dư chẳng buồn xem danh sách, không gặp ai, khiến Dung phu nhân tức giận không chịu nổi.
Nhà họ Dung có quy tắc bất thành văn: Người thừa kế phải thành gia trước khi nắm quyền lớn.
Lúc này, Dung lão gia tử bệnh nặng, hội đồng quản trị sắp bầu người thừa kế tiếp theo. Một đứa con riêng không an phận tận dụng hỗn loạn mà nhảy nhót. Dung phu nhân thấy Dung Dư chẳng quan tâm, tức đến ngất trong nhà, suýt gặp chuyện.
Dung phu nhân vừa tỉnh ở bệnh viện, thấy Dung Dư là nổi giận, đuổi hắn ra, bảo không kết hôn thì đừng về thăm bà.
Lúc đó, Lộ Vân Tranh dò hỏi, thấy Dung Dư không có ý nhượng bộ. Không ngờ chỉ vài ngày sau, tin hắn thật sự muốn kết hôn đã lan truyền.
Lộ Vân Tranh nghe mẹ mình nói, Dung phu nhân hai ngày nay rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, còn tổ chức yến tiệc ở nhà cũ, mời hết các phu nhân quen biết. Chưa đầy một ngày, tin nhà họ Dung sắp có hỉ sự đã truyền khắp giới hào môn Kinh Thị.
Lộ Vân Tranh thực sự tò mò, rốt cuộc là thiếu niên xinh đẹp thế nào mà khiến Dung Dư đột nhiên quyết định kết hôn, chiều theo ý Dung phu nhân.
Lộ Vân Tranh đang chờ Dung Dư nói gì đó, thì điện thoại trên bàn Dung Dư nhận được tin nhắn mới.
Tầm mắt Lộ Vân Tranh lướt qua, thoáng nhìn một biểu tượng chú thỏ tai cụp đang xoa mặt.
Khá đáng yêu.
Không giống thứ mà người trong vòng của Dung Dư sẽ dùng.
Cậu ta chỉ liếc qua, ngẩng đầu lên, nói với Dung Dư: “Tối nay rảnh không? Lâu rồi anh em mình chưa gặp, đến chỗ cũ ăn một bữa, tôi mời.”
Thuận tiện moi chút tin tức về phu nhân nhỏ tương lai của Dung Dư.
Lộ Vân Tranh thực sự rất tò mò.
Dung Dư cất điện thoại, giây tiếp theo, Lộ Vân Tranh nghe giọng lạnh nhạt của hắn vang lên: “Tối nay bận rồi.”
Lộ Vân Tranh không tin: “Tôi hỏi thư ký mày rồi, chiều tối nay cậu không có lịch trình gì, bận gì nổi?”
Dung Dư ngoài công việc ra thì chỉ có công việc. Thư ký nói chiều tối hắn không có sắp xếp nào, nếu không phải việc công, người như Dung Dư còn có chuyện gì?
“Về nhà.”
Lộ Vân Tranh nghe được hai chữ này.
Rồi lại nghe Dung Dư nhàn nhạt bổ sung: “Con thỏ mới nuôi sợ người lạ, vừa đến nhà chưa quen, cần người ở bên.”
Lộ Vân Tranh trợn mắt, biểu cảm thay đổi liên tục, nghi ngờ Dung Dư bị ai nhập xác.
“Con thỏ?”
“Con thỏ gì?”
“Từ bao giờ cậu lại hứng thú với mấy thứ lông xù thế?”