Thế Thân Khó Làm

Chương 13

Cậu bị Dung Dư bế ra khỏi công ty, ngồi vào ghế sau xe, không gian yên tĩnh lại, Tô Ý Miên mới chậm rãi rời khỏi hõm vai hắn. Đôi mắt cậu lúc này vì xấu hổ mà ướŧ áŧ, mí mắt mỏng cũng phiếm hồng.

Khi được Dung Dư đặt xuống, cậu rũ mắt định dịch ra gần cửa sổ. Nhưng ngay sau đó, tay hắn lại đặt lên, cách lớp vải mỏng xoa lên vị trí trên bụng cậu.

Khác với lúc cậu chỉ vô thức ôm bụng, bàn tay ấm nóng của Dung Dư vuốt ve chỗ dạ dày đang co rút đau. Hơi ấm xuyên qua quần áo, truyền thẳng đến làn da nhạy cảm.

Tô Ý Miên dần cảm thấy cơn đau bị thay thế bởi cảm giác khác, hơi ngứa, hơi lạ. Cơ thể cậu theo động tác xoa của Dung Dư mà run rẩy, cổ họng không tự chủ phát ra tiếng rên, mềm mại đến mức chẳng thành hình.

Tay Dung Dư khựng lại.

Tô Ý Miên nhận ra âm thanh vừa rồi phát ra từ mình. Đôi mắt đào hoa đen nhánh ngấn nước, hoảng hốt mở to. Cậu vội đặt tay lên mu bàn tay Dung Dư vẫn đang để trên bụng mình, mặt đỏ rực, ấp úng nói: “Đừng… đừng xoa nữa…”

“Dung Dư, tôi… tôi không đau nữa…”

Nếu trên xe có cái lỗ, Tô Ý Miên chắc chắn sẽ chui vào mà không do dự.

Gương mặt vừa tái nhợt giờ đỏ bừng, vành tai trắng nõn hồng như muốn rỉ máu. Cả người cậu như bị luộc chín.

“Không đau nữa?”

Giọng trầm thấp của Dung Dư vang lên trên đỉnh đầu. Tô Ý Miên không rõ trong đó có lẫn tiếng cười hay không.

“Thật… thật không đau…” Giọng cậu ngượng ngùng tột độ.

Cậu muốn che mặt, nhưng sợ Dung Dư lại tiếp tục xoa như vừa nãy. Vì thế, tay cậu chỉ run rẩy đè lên tay hắn, mặt cúi càng thấp, ai nhìn cũng thấy cậu không tự nhiên.

Trong xe yên tĩnh một lúc lâu. Tô Ý Miên bình tĩnh lại, đợi hơi nóng trên mặt tan bớt, cậu mới chậm rãi ngẩng lên, hàng mi run rẩy nhìn về phía Dung Dư.

Ánh mắt Dung Dư chưa rời khỏi cậu, vẫn dừng trên người cậu. Vừa ngẩng đầu, cậu chạm ngay vào đôi mắt thâm thúy của hắn. Mặt cậu lại có xu hướng đỏ lên.

Một bàn tay chạm vào đuôi mắt ửng hồng của cậu. Dung Dư vốn im lặng, cúi người áp sát. Hàng mi cậu run rẩy, mím môi, đôi mắt ướŧ áŧ hoảng hốt nhìn hắn.

“Thẹn thùng gì chứ.” Tô Ý Miên nghe giọng Dung Dư gần bên tai: “Đêm đó, cậu chẳng phải kêu nhiều hơn thế sao.”

Câu sau được Dung Dư ép giọng rất thấp, vang bên tai Tô Ý Miên. Đỏ ửng vừa tan lập tức bò lại, lần này không chỉ mặt và tai, cả người cậu từ đầu đến chân đỏ rực, như bị ném vào nồi nước sôi, luộc chín.

Sau đó, bị Dung Dư đưa đi bệnh viện kiểm tra, lấy thuốc, ăn trưa, Tô Ý Miên không dám nhìn thẳng hắn. Cậu chỉ ngoan ngoãn để cổ tay trong lòng bàn tay hắn, để hắn dẫn đi, làm gì thì làm nấy, thuận theo đến không thể thuận hơn.

Khi Dung Dư đưa cậu về nhà, bảo cậu nghỉ ngơi, hôm khác sẽ về nhà cũ, cậu không như lúc trong văn phòng, cam đoan mình làm được. Thay vào đó, cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng.”

Khi Dung Dư buông cổ tay, cậu nhanh chóng vào phòng khách, đóng cửa, dùng chăn trùm kín mình, cả buổi chiều không ra ngoài.