Gã tu sĩ răng vàng bị Diệp Lãm Thu đánh gãy một chân, hắn ôm chân bị thương ngã xuống đất co rúm lại hít khí lạnh, vẻ mặt kinh hãi phẫn nộ.
Cũng là từ trên trời giáng xuống, Diệp Lãm Thu ngược sáng trong mắt Sài Linh là thần tiên. Diệp Lãm Thu đeo mặt nạ đứng lạnh lẽo dưới ánh trăng đối với gã tu sĩ mà nói chẳng khác nào quỷ mị.
"Mẹ kiếp, sao lại là ngươi?"
"Ngươi... ngươi cứ chờ đó, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!"
Bên kia Sài Linh đỡ lấy nữ tu bị dọa choáng váng, nữ tu không muốn đòi công bằng, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Diệp Lãm Thu vốn dĩ đã chuẩn bị cùng Sài Linh và nữ tu kia rời đi, ngay sau đó liền nghe thấy lời đe dọa của gã tu sĩ răng vàng, cũng nhận ra sự căm hận và độc ác nồng đậm trên khuôn mặt hắn.
Bước chân Diệp Lãm Thu khựng lại, cô đã kích hoạt từ khóa.
Trước đây Diệp Lãm Thu xem phim truyền hình tiểu thuyết và ghét nhất những tình tiết để lại hậu họa, sau này kẻ xấu kiểu gì cũng điên cuồng gây khó dễ cho nhân vật chính.
Bây giờ lời đã nói đến nước này rồi.
Đây là giới tu chân nguy hiểm trùng trùng, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Bàn tay Diệp Lãm Thu đặt trên chuôi kiếm siết chặt hơn, hạ quyết tâm đồng thời xoay người vung kiếm.
Máu bắn tung tóe ba thước.
Gã tu sĩ răng vàng vẻ mặt không thể tin nổi ngã xuống vũng máu, trên cổ họng là một vết thương sâu hoắm.
...
Cô... gϊếŧ người rồi.
Mùi máu tanh tưởi ghê tởm theo gió ập vào mặt, phản ứng đầu tiên của Diệp Lãm Thu sau khi gϊếŧ người là: Trống rỗng.
Từ cơ thể đến đầu óc đều trống rỗng, linh hồn dường như cũng tách rời ra, tất cả trước mắt giống như một giấc mơ hư ảo, cô mở mắt ra lẽ ra phải là chiếc giường ký túc xá chật hẹp, những bài luận văn viết mãi không xong, những công việc thực tập vụn vặt,...
Nhưng tiếng "sư tỷ" của Sài Linh đã nhanh chóng kéo Diệp Lãm Thu trở về thực tại.
Thực tại là bây giờ cô không còn là sinh viên đại học Diệp Lãm Thu nữa, gã tu sĩ răng vàng vừa nãy đã bị cô gϊếŧ, trong tay cô vẫn còn cầm thanh kiếm đang nhỏ máu.
Con chồn tuyết trên vai Diệp Lãm Thu đã hoảng sợ bay vọt về phía Sài Linh, khuôn mặt lông xù của nó viết rõ: Nó chỉ là một đứa bé, có chắc Diệp Lãm Thu cần nó cứu không?
Cứu không nổi một chút nào.
Diệp Lãm Thu không rảnh quan tâm đến con chồn tuyết, tất cả sự chú ý của cô đều đặt lên người Sài Linh, ngay cả chuyện lần đầu tiên gϊếŧ người cũng không có thời gian suy nghĩ sâu xa.
Diệp Lãm Thu không hề hối hận về việc gϊếŧ gã tu sĩ răng vàng.
Nếu để hắn lại chắc chắn sẽ gây họa về sau, Diệp Lãm Thu không hề nghi ngờ việc nếu đối phương tìm được cơ hội, lần sau người nằm trong vũng máu chính là cô.
Nhưng không nên ra tay trước mặt tiểu sư muội.
Tiểu sư muội lòng dạ thiện lương, ngay cả gà bị thương cũng muốn băng bó, dù có khả năng lớn bị người khác lừa gạt vẫn nghĩ rằng có lẽ người bán hàng đang gặp khó khăn nên mua đồ của hắn.
Cô đã gϊếŧ gã tu sĩ răng vàng, vậy trong mắt tiểu sư muội, hình tượng sư tỷ dịu dàng đáng tin cậy có phải đã vỡ tan rồi không?
Chỉ là vừa nãy nếu cô bỏ đi, gã tu sĩ răng vàng có lẽ sẽ trốn thoát, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Diệp Lãm Thu quả thực rất đau đầu khi phát hiện Sài Linh nhìn gã tu sĩ trong vũng máu mà mày nhíu chặt.