Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 20

Chương 14: Chị biết đấy, sức chịu đựng của em có hạn
Bảy giờ tối, hội nghị của Ôn Hành Chi kết thúc, từ chối lời mời tới dự tiệc tối, anh đi thẳng xuống hầm gửi xe.

Vừa lái xe vào đường thì bà Kiều Vũ Phân gọi điện tới, nói ông cụ muốn anh về nhà một chuyến. Từ khi ông cụ xuất viện, hai người vẫn ở trong tình trạng căng thẳng, giờ lại chủ động gọi cho anh, hẳn là có chuyện bắt buộc phải nói. Sau khi ngắt máy, Ôn Hành Chi mở đèn xi nhan, lái xe về phía dinh thự nhà họ Ôn.

Trước cổng dinh thự treo hai chiếc đèn l*иg đỏ, khi Ôn Hành Chi tới, đèn đang phát ra ánh sáng đỏ rực. Anh chào lính gác, chầm chậm dừng xe ngoài cổng. Vừa xuống xe, từ ngoài cổng đã thấy được đèn phòng khách sáng trưng.

Anh khẽ nhíu mày, bước nhanh vào phòng khách.

Bà Kiều Vũ Phân đang ngồi trên sô pha đợi anh, thấy anh đi vào, vội đứng dậy đón: "Lại đây, mau lên."

Ôn Hành Chi ngồi xuống ghế sô pha đối diện với bà: "Ông cụ đâu rồi?"

"Đang ở trên nhà nghe điện thoại của đồng đội cũ."

Vừa nói chuyện, bà Kiều Vũ Phân vừa rót trà, đặt xuống trước mặt Ôn Hành Chi. Bà sợ Ôn Hành Chi nghe vậy thì rời đi ngay, nhưng hiển nhiên là tối nay Ôn Hành Chi không hề nóng vội, nhìn lá trà lãng đãng trôi trong chén, anh tựa vào sô pha, thả lỏng tinh thần căng thẳng trong suốt buổi chiều.

Bà Kiều Vũ Phân cũng tự rót cho mình một chén, chầm chậm uống mấy ngụm, rồi đặt một tập ảnh lên bàn, đẩy tới trước mặt Ôn Hành Chi. Ôn Hành Chi nhíu mày, như đang hỏi bà đây là thứ gì.

Bà Kiều Vũ Phân mỉm cười, nói: "Hôm qua ông cụ bảo chị giới thiệu đối tượng cho chú, ông cụ nói chú không sốt ruột nhưng ông cụ sốt ruột, muốn nhanh chóng được bế cháu. Cho nên chị tìm mấy cô gái cũng khá được, em xem thử đi, nếu ưng thì gặp một lần."

Nghe thấy hai chữ "đối tượng", bàn tay định cầm lấy tập ảnh của anh thoáng ngừng lại, anh cúi đầu giữ tư thế này cho tới khi bà Kiều Vũ Phân nói xong, mới chầm chậm cầm tập ảnh đó lên.

Bà Kiều Vũ Phân cố trấn định bưng ly trà, tiếp tục uống, thấy anh thực sự lật xem từng tấm ảnh, bà mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Hành Chi vẫn giữ vẻ hờ hững mà xem ảnh. Có thể thấy những người này đã được ông cụ hoặc chị dâu Kiều Vũ Phân của anh lựa chọn tỉ mỉ, ai nấy đều xinh xắn, mà gia thế thì khỏi phải bàn. Anh kiên nhẫn xem hết, rồi chợt mỉm cười: "Thú vị đấy."

"Thế nào?" Bà Kiều Vũ Phân dè dặt hỏi.

Ôn Hành Chi nhìn bà một thoáng, rút ra một bức ảnh đặt trước mặt bà Kiều Vũ Phân: "Nếu em nhớ không nhầm thì đây là em họ của chị?"

Bà Kiều Vũ Phân nghiêm túc nhìn bức ảnh, nét mặt hơi bối rối. Dạo trước bà về nhà, lúc nói chuyện với cha, lỡ lời nhắc đến chuyện này, nhưng không ngờ thím cũng nghe thấy. Thế là thím cứ ép bà phải giới thiệu bằng được cô em họ 28 tuổi cho Ôn Hành Chi. Cô em họ kia của bà cũng coi như trẻ tuổi, từng đi du học nước ngoài, đương nhiên ánh mắt cũng cao quá đỉnh đầu. Mặt mũi cô em họ này coi như tàm tạm, nhưng nếu xếp cạnh Ôn Hành Chi thì trông cũng không ổn.

Nhưng lúc này bà Kiều Vũ Phân nào dám nói thật, bà nhìn nét mặt của anh, nói: "Chú thấy sao?"

Ôn Hành Chi không trả lời, hỏi ngược lại: "Chị thấy sao?"

"Chị..." Bà Kiều Vũ Phân lập tức nghẹn lời.

Ôn Hành Chi mỉm cười, lại rút ra một bức ảnh: "Đây là Tôn Tinh nhà Chính uỷ Tôn của căn cứ 54?"

"Sao thế, chú biết à?"

"Nghe bạn bè thường xuyên tới quán bar nhắc tới, là một người thú vị."

Vốn còn thấy hơi lúng túng, nghe xong nửa câu cuối của anh, bà Kiều Vũ Phân lại phấn chấn hẳn lên: "Cũng được đấy chứ, ông cụ nói là trông rất hoạt bát, có tướng vượng phu."

"Nhưng hình như là người lưỡng tính." Ôn Hành Chi cười mỉa mai, "Nếu lấy cô ấy về nhà mà bị cắm sừng thì còn phải hỏi lại người kia là nam hay là nữ, em không phải là người có thể thu dọn loại phiền phức này."

Bà Kiều Vũ Phân sững sờ trong thoáng chốc, "Hành Chi..."

"Em không trách chị." Ôn Hành Chi thong dong sắp lại tập ảnh như chỉnh một bộ bài, "Em biết đây là ý của ông cụ, em chỉ hỏi chị một câu thôi."

"Chú nói đi." Bà Kiều Vũ Phân hơi căng thẳng.

"Chị thấy những cô gái này mà đem so với Ôn Viễn thì ai hơn ai?"

Bà Kiều Vũ Phân không trả lời được, mấy cô gái này là do bà chọn, con gái cũng là do bà nuôi, bảo bà chọn thế nào? Cho dù chọn bên nào thì cũng vẫn mất mặt!

Ôn Hành Chi cũng biết bà không thể trả lời được, anh nói: “Lần này thì thôi, nhưng đừng có lần sau.”

Anh gấp tập ảnh lại, xé đôi chúng ra bằng động tác cực kì nhã nhặn, rồi lại đặt lên bàn đẩy tới trước mặt bà, “Chị biết đấy, sức chịu đựng của em có hạn.”

Thấy anh đứng dậy, định rời đi, lòng bà hoảng hốt, vội gọi anh lại: “Hành Chi!”

Cùng lúc đó, ông cụ nghe điện thoại xong, đang chậm rãi bước xuống từ trên nhà, nhìn thấy anh, bèn lạnh lùng nói: “Anh định đi đâu? Đây không phải nhà anh đúng không? Đến ngồi chưa đến nửa giờ đã đi?”

Ôn Hành Chi hờ hững nói với ông: “Nếu cha tìm con chỉ để khuyên con gặp mấy người trong ảnh, vậy thì chúng ta chẳng còn gì để nói.”

“Không thích? Không thích thì đổi lại.” Ông cụ tỏ ra khá dễ tính.

Ôn Hành Chi nhìn ông, không khỏi bật cười: “Đã tới nước này rồi, cha có giả vờ nữa cũng vô dụng thôi.”

Bị vạch trần, ông cụ cũng không hề tức giận: “Vậy tôi sẽ nói rõ, nếu anh muốn kết hôn thì phải chọn người khác, đừng mơ tưởng đến Ôn Viễn.”

“Ý cha là sao?” Ôn Hành Chi có linh cảm xấu.

“Không sao cả, anh muốn đi thì cứ đi đi, tiện thể thu dọn đồ đạc của Ôn Viễn đến đây. Mấy hôm nay con bé sẽ không về khu phía đông ngoại thành.”

“Cha đưa cô bé đi đâu?” Ôn Hành Chi nheo mắt, “Mấy hôm nay cha chỉ nghĩ ra cách ấy? Cha có cả bụng binh pháp, lại chỉ nghĩ ra được cách ấy thôi sao?”

“Cái thái độ này của anh là thế nào hả?”

“Cha khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ nhưng lại muốn con tỏ thái độ tốt?” Ôn Hành Chi lạnh lùng hỏi ngược lại ông, ánh nhìn trừng trừng của ông cụ cũng chẳng làm anh bận tâm, “Con chỉ muốn nói là, quãng thời gian này con vẫn luôn tìm cách để nhận được sự đồng ý của cha, nhưng nếu cha thực sự không đồng ý thì cũng không sao cả, cùng lắm là chúng con không xuất hiện trước mặt cha nữa, dạo trước nửa năm con mới về một lần, chẳng phải cha vẫn vui khỏe đấy sao!”

“Thế là tôi chết đi cho xong!” Ông cụ trầm giọng quở trách.

Mặt Ôn Hành Chi tối đi, anh quay người đi thẳng. Ông cụ nhìn theo bóng lưng anh, giận dữ nói: “Tôi nói cho anh biết, anh sẽ không tìm được con bé đâu! Cả cái nhà này trừ tôi ra thì không ai biết con bé đang ở nơi nào!”

Lời của ông cụ không hề ảnh hưởng tới bước chân anh, ông cụ thở hổn hển, không khỏi ho khan mấy tiếng.

“Cha!” Bà Kiều Vũ Phân vội đỡ ông, lại bị ông cụ đẩy ra.

“Chuyện xuất ngoại không được để Hành Lễ xử lý, phải giấu nó, biết chưa?” Thấy bà gật đầu, ông cụ lại nói: “Phải dặn cả thằng bé Ôn Kỳ nữa!”

“Cha yên tâm.” Bà Kiều Vũ Phân nói: “Ôn Kỳ chính là người không muốn Hành Chi và Ôn Viễn ở bên nhau nhất.”

“Thế thì tốt.”

Ông cụ hít vào thở ra, không để bà Kiều Vũ Phân đỡ, chầm chậm lên nhà. Chỉ còn một mình bà ở dưới, nét mặt không giấu nổi sự đau khổ.

Vì ông cụ đi nước cờ hiểm, đêm nay Ôn Hành Chi cũng chẳng thể thảnh thơi.

Dù anh biết ông cụ sẽ không làm hại Ôn Viễn, nhưng anh vẫn hơi nóng ruột, ngồi vào xe, sau khi bình tĩnh lại, Ôn Hành Chi lái thẳng tới Bộ Ngoại giao. Khi anh tới nơi thì ông Ôn Hành Lễ đang trò chuyện với cấp dưới ở sảnh lớn, thấy Ôn Hành Chi thản nhiên bước vào, ông bèn dặn dò cấp dưới vài câu rồi hỏi Ôn Hành Chi với vẻ kinh ngạc: “Sao chú lại tới đây?”

“Có chút việc, vào phòng làm việc của anh nói chuyện được không?”

Ông Ôn Hành Lễ nghĩ ngợi một thoáng, dẫn anh lên tầng.

“Có chuyện gì mà đêm hôm còn chạy tới đây?” Đóng cửa phòng, ông Ôn Hành Lễ rót nước, đặt trước mặt Ôn Hành Chi.

“Cho em một điếu thuốc.”

Ai cho hút thuốc trong phòng làm việc? Thái dương ông Ôn Hành Lễ giật giật, đang định từ chối, nhưng thấy sắc mặt của quý ngài đây khá âm u, ông bèn đặt bao thuốc trước mặt anh. Ôn Hành Chi rút ra một điếu thuốc, động tác hơi bộp chộp.

“Chú đến chỗ anh chỉ để hút thuốc thôi à?” Ông Ôn Hành Lễ ngồi vào sô pha đối diện với anh, nhíu mày hỏi.

“Ông cụ muốn đưa Ôn Viễn đi.”

“Chuyện từ bao giờ?” Mặt ông Ôn Hành Lễ tái đi: “Đi đâu?”

“Không biết.”

Ông Ôn Hành Lễ im lặng trong chốc lát, chợt hiểu ra điều gì, hỏi: “Chú tưởng anh cũng biết nên mới đến hỏi anh đúng không?”

Ôn Hành Chi lắc đầu: “Nếu ông cụ quyết làm tới cùng thì chắc chắn sẽ không cho anh biết.”

“Ý chú là sao?” Ông Ôn Hành Lễ hơi bực bội.

“Ý em là...” Anh ngừng một thoáng, “Anh nên đưa ra quyết định đi thôi.”

“Quyết định gì?”

“Trở thành một người cha tốt, đã đến lúc rồi.” Ôn Hành Chi nói, ông Ôn Hành Lễ cố nói lảng đi khiến anh mất kiên nhẫn.

Ông Ôn Hành Lễ không nóng vội, thong dong nói: “Anh hiểu ý của chú, nhưng anh nói cho chú hay, anh hoàn toàn tán thành quyết định của ông cụ.”

Nói xong, ông nhìn Ôn Hành Chi, trong ánh mắt trầm tĩnh sắc bén ấy còn hiện một thoáng kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Ôn Hành Chi ung dung dập tàn thuốc trong gạt tàn, nói: “Em biết.”

“Chú biết mà còn tới tìm anh à?”

Lần này, Ôn Hành Chi không đáp, anh đứng dậy vỗ vỗ lên vai ông, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi rời đi.

“Hành Chi...” Ông gọi với theo anh, thấy anh đi thẳng không buồn ngoảnh lại, ông liền đứng dậy đi theo, “Ôn Hành Chi, chú đứng...”

Nói được nửa câu thì bỗng “rầm” một tiếng – cửa đã đóng lại, suýt nữa thì trán ông va vào đó. Chứng tỏ người vừa ra ngoài đã dùng bao nhiêu sức lực để đóng cửa, ông Ôn Hành Lễ sững sờ, sau đó bật cười, đồng thời cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Trầm tư suy nghĩ suốt mười mấy phút, ông Ôn Hành Lễ lấy chìa khóa xe, chuẩn bị về nhà.

Khi về đến nhà thì cổng vẫn mở, tiếng ông Ôn Hành Lễ đẩy cửa vào hơi lớn khiến bà Kiều Vũ Phân đang ngồi trên sô pha đứng bật dậy, hai người đều bị đối phương làm cho giật cả mình. Sau khi thấy rõ người về nhà, bà Kiều Vũ Phân thở phào một hơi, nhìn ông oán trách: “Sao chẳng nói năng gì mà tự nhiên đi vào như thế.”

Ông Ôn Hành Lễ nhìn bà với vẻ quái lạ: “Sao muộn thế này mà vẫn chưa ngủ?”

“Đi ngủ ngay đây.” Bà Kiều Vũ Phân cầm lấy áo khoác của ông, “Sao bảo đêm nay không về?”

“Ừ, xong việc rồi thì về thôi.”

Ông Ôn Hành Lễ mệt mỏi ngồi trên sô pha, ở đúng chỗ mà bà Kiều Vũ Phân vừa ngồi khi nãy, cho nên đương nhiên cũng thấy xấp ảnh đã bị Ôn Hành Chi xé làm đôi. Ông lấy tay cầm lên một bức: “Gì thế này?”

Bà Kiều Vũ Phân liếc nhìn, vờ trấn định cầm lấy chúng, vứt vào thùng rác: “Không có gì.”

Ông Ôn Hành Lễ nghĩ ngợi một lát: “Lúc nãy Hành Chi có về nhà đúng không?”

Bà Kiều Vũ Phân đờ người ra, ngẩng đầu nhìn ông: “Sao anh biết?”

“Nghe lính gác ở cổng nói.”

“Ừ, có về một lúc.”

“Không nói để làm gì à?”

“Chú ấy có bao giờ kể chuyện cho em nghe đâu?”

Bà Kiều Vũ Phân lườm ông một cái, cầm thùng rác ra ngoài đổ, lúc quay lại liền nhìn thấy ông Ôn Hành Lễ đang đăm chiêu nhìn bà, bà bèn nói lảng đi: “Về phòng ngủ đi, em pha nước ấm cho anh tắm.”

“Chưa cần.” Tay ông Ôn Hành Lễ vô thức gõ xuống mặt bàn, “Em nói thật cho anh biết đi, em có biết chuyện ông cụ giam Ôn Viễn lại không?”

Bà Kiều Vũ Phân hoảng hốt, suýt nữa đứng không vững, phải vịn tay vào sô pha mới không ngã quỵ: “Hành Chi đi gặp anh?”

“Xem ra em cũng biết?” Ông Ôn Hành Lễ tái mặt, “Ghê gớm thật! Ông cụ hồ đồ đã đành, sao em cũng hồ đồ theo, có không đồng ý thì cũng không thể làm vậy. Để xem mấy người ép Hành Chi điên lên thì sẽ có kết cục ra sao!”

“Cha khăng khăng làm vậy thì em biết làm thế nào? Tính cha anh cũng biết rồi đấy, em cản được không?” Bà Kiều Vũ Phân đỏ mắt lên.

“Em có cản thật không?”

Ông Ôn Hành Lễ nhìn bà bằng ánh mắt mỉa mai, bà Kiều Vũ Phân cũng chẳng buồn phân bua, bà lau nước mắt: “Trong lòng anh, em xấu xa độc ác đến thế sao? Em nói cho anh biết, nếu không có Ôn Kỳ thì em cũng chẳng muốn dính vào bãi nước bẩn này!”

“Liên quan gì đến Ôn Kỳ?”

“Đừng nói với em là anh không biết Ôn Kỳ nghĩ gì đấy nhé.” Bà Kiều Vũ Phân lườm ông một cái, “Viễn Viễn theo Hành Chi cũng vừa hay xóa bỏ ý niệm trong lòng nó, em cầu còn chẳng được ấy chứ. Nhưng ông cụ không đồng ý, em đâu còn cách nào khác?”

Ông Ôn Hành Lễ thực sự kinh ngạc, bình tĩnh ngẫm lại, không khỏi tự trách bản thân quá sơ sót, không quan tâm nhiều tới cả con trai và con gái: “Tóm lại là em đừng can thiệp vào, chuyện này cứ để ông cụ xử lí.”

Bà Kiều Vũ Phân thấy quá mệt mỏi, chẳng buồn tranh cãi với ông, quay người lên lầu. Ông Ôn Hành Lễ do dự một lúc, mới lấy di động ra gọi cho Ôn Hành Chi, đối phương nhanh chóng nghe máy.

“Đang ở đâu?” Ông Ôn Hành Lễ hỏi.

“Trên đường về nhà.”

Ông Ôn Hành Lễ nhíu mày: “Chú không đi tìm Ôn Viễn?”

Người ở đầu kia chỉ đáp lại hai chữ: “Không vội.”

Ông Ôn Hành Lễ càng bực bội hơn. Không vội? Thế khi nãy ai là người lo lắng sốt ruột tìm tới ông? Tuy nhiên khi ông định hỏi thêm thì Ôn Hành Chi lại nói: “Em đang lái xe, ngắt máy đây.”

Ông Ôn Hành Lễ đành ngắt máy, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại như có điều suy nghĩ.

Ôn Hành Chi đúng là không vội, sau khi trở lại căn nhà ở phía đông ngoại thành, anh tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm. Mấy hôm nay không được nghỉ ngơi tốt nên hơi nhức đầu, hẳn là bệnh cũ tái phát. Anh đứng dậy rót nước ấm rồi uống hai viên thuốc, vừa về giường nằm thì di động đổ chuông.

Liếc mắt nhìn tên người gọi, Ôn Hành Chi ấn nút ngắt máy. Người gọi là Tổng giám đốc Triệu của Thành Quang – Triệu Tấn Tập, rất lâu rồi bọn họ không gặp, mấy hôm nay bỗng dưng liên lạc nhiều hẳn lên. Hầu hết đều là ông ta xum xoe nịnh hót, ban đầu Ôn Hành Chi còn thấy lạ, trả lời lấy lệ ông ta mấy câu, song từ lúc ông ta vô tình nhắc tới cái tên Trần Dao, Ôn Hành Chi liền biết ngay ý đồ của ông ta. Sau nhiều lần gọi tới GP nhưng đều bị từ chối, kết quả là ông ta gọi thẳng tới số điện thoại cá nhân của anh, hiển nhiên là, giờ phút này Ôn Hành Chi cũng mặc kệ ông ta.

Ở trong giới này lâu như thế, anh không bao giờ sợ đắc tội người khác. Huống chi anh còn chẳng coi Triệu Tấn Tập ra gì, anh không biết Trần Dao nhờ ông ta tìm anh làm chi, cũng không muốn biết. Nói đúng hơn là hiện giờ anh không quan tâm tới sự sống chết của cô ta, có lẽ Triệu Tấn Tập còn chưa biết phong cách làm việc của anh, kẻ đã khiến anh đích thân ra tay xử lí, thường thì đều là những kẻ mà anh căm ghét tới cùng cực, người biết tính anh còn không dám nói một chữ về người đó trước mặt anh.

Tựa vào giường nghỉ ngơi trong chốc lát, Ôn Hành Chi mở di động, gọi vào số của Ôn Viễn. Vẫn không có ai nghe máy, chỉ có tiếng chuông chờ mà cô đặt riêng cho anh vang lên. Trong bóng tối u tĩnh, Ôn Hành Chi ngắt máy, lại gọi vào một số khác, lần này thì có người nghe máy.

“Alo?”

Nghe giọng bà truyền từ đầu bên kia, Ôn Hành Chi dịu giọng nói: “Dì ơi, là con đây.”

Cuộc tranh chấp với Ôn Kỳ khiến Ôn Viễn hao hết sức lực, cô tựa vào sô pha một lúc rồi ngủ thϊếp đi, khi tỉnh lại thì sắc trời đã tối, cô phát hiện trên người mình có một chiếc chăn ấm áp, đang nằm trên giường. Tròn mắt hồi lâu, cô mới chầm chậm ngồi dậy, bước xuống giường.

Phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn tù mù, không rõ cách bài trí, nhưng ánh sáng trong sân chiếu vào phòng, Ôn Viễn phát hiện lan can ngoài cửa sổ có lưới bảo vệ. Cực kì kín kẽ, đừng nói nơi này là tầng cao nhất, dù ở tầng thấp nhất thì e cũng không ra được. Thở dài một hơi, Ôn Viễn đi tới phòng khách. Phòng khách cũng tối om, chỉ có ánh sáng hắt ra từ phòng bếp, cửa phòng bếp mở, Ôn Viễn chỉ nhìn một thoáng là thấy được Ôn Kỳ đang nấu cơm ở đó.

Cô ngẩn người ở đó khá lâu, Ôn Kỳ mới nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Ôn Viễn thấy vết xước trên môi anh ta, gần như cùng lúc nhớ lại chuyện xảy ra trước khi cô ngủ mê mệt.

Cô thấy anh ta mở miệng, như thể muốn nói gì đó với cô, nhưng Ôn Viễn chợt không muốn nghe, nói đúng hơn là không dám nghe. Thế là cô quay người, né tránh ánh mắt của anh ta, ngồi xuống sô pha. Trong phòng bếp, Ôn Kỳ ngây ra một lúc, sau đó bật cười tự giễu.

Cháo đã nấu xong, anh ta mới múc một bát rồi bưng ra ngoài, đặt trước mặt Ôn Viễn: “Ăn một chút đi.”

Ôn Viễn đờ đẫn liếc anh ta một cái: “Em muốn về nhà.”

Ôn Kỳ biết không thể nói tiếp được, ngập ngừng một thoáng rồi nói: “Anh còn luộc rau nữa, để em ăn cùng cháo.”

Hôm nay từ sáng sớm đến tối muộn Ôn Viễn chỉ uống một bát cháo, có lẽ vì đã quá đói, nên giờ cô không hề thèm ăn. Nhưng lại nghĩ mình bị huyết áp thấp, không thể chịu đói, cô vẫn cầm thìa ăn từng miếng từng miếng. Hai người cứ ngồi đối diện nhau như thế, lẳng lặng ăn cơm, khi Ôn Viễn sắp ăn hết bát cháo, Ôn Kỳ nói: “Khi nãy em ngủ, chú có gọi điện tới đây.”

Ôn Viễn ngẩng phắt lên, nhìn anh.

“Chú ấy hỏi anh, có biết em ở đâu không?”

“Anh nói thế nào?”

Ôn Viễn nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy mong chờ, vì giờ phút này vẻ mặt hiền hòa của anh ta không hề giống người xấu, nhưng Ôn Kỳ biết, mình nhất định sẽ khiến cô phải thất vọng: “Anh nói, anh không biết.”

Đúng như dự đoán, đôi mắt sáng của Ôn Viễn lại trở về vẻ ảm đạm. Ôn Kỳ đợi cô nổi nóng, nhưng cô không hề, chỉ lẳng lặng ngồi xuống sô pha, co hai chân lên.

“Em có biết tại sao anh không muốn em và chú ấy ở bên nhau không?” Ôn Kỳ nhìn cô, lạnh nhạt nói, “Anh không quan tâm đến danh dự gì đó, anh chỉ không muốn em bị kìm kẹp trong tình cảnh bức bối của gia đình này, như thế sẽ không hạnh phúc.”

“Vậy nếu như em và anh yêu nhau, liệu anh có vì hạnh phúc của em mà buông tay không?”

Cô đột nhiên hỏi như vậy, mắt nhìn thẳng vào anh ta, muốn một câu trả lời. Người né tránh là Ôn Kỳ, anh ta dời mắt đi nơi khác: “Không có nếu như, cho nên anh cũng không thể trả lời câu hỏi này của em.”

Ôn Viễn không hỏi lại nữa, cô lẳng lặng nhìn anh ta dọn dẹp bàn ăn, khi anh đứng dậy, cô nói: “Anh, anh biết không? Em vẫn luôn sợ rằng khi mọi người biết chuyện, mọi người sẽ trở thành kẻ địch của em, cho nên em muốn nói cho mọi người biết vào lúc em đã chuẩn bị tâm lí thật tốt. Nhưng em không ngờ tất cả lại xảy ra đột ngột như thế. Bây giờ em không biết nên làm thế nào nữa...”

Cô không hiểu, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này. Rõ ràng cô còn rất nhiều điều chưa nói, rất nhiều lí do chưa giải thích, tại sao đã biến thành tình trạng này? Ngẫm nghĩ rất lâu, Ôn Viễn chợt khóc nức nở, cô vùi đầu vào khuỷu tay, chỉ có bờ vai là không ngừng run rẩy.

Ôn Kỳ lẳng lặng đứng yên một lúc, rồi từ từ đi tới trước mặt cô, cúi người ôm cô: “Nhưng từ giây phút bị anh phát hiện, em đã coi mọi người như kẻ địch rồi, anh chưa bao giờ thấy em bất chấp tất cả như thế.” Còn một câu anh ta chưa nói, điều cô sợ hãi nhất, không phải mất đi bọn họ, mà là mất đi người ấy.

Ôn Kỳ thở dài xoa đầu Ôn Viễn: “Ngủ một giấc đi, đừng nghĩ nhiều thế nữa, em mệt rồi mà.”

Cuộc chiến này quá dài lâu, Ôn Viễn đúng là đã mệt tới kiệt sức. Nhưng đêm ấy cô vẫn ngủ không ngon, ác mộng nối tiếp ác mộng khiến cô bừng tỉnh rất nhiều lần, tới khi trời sáng, cô mở mắt ra, mới phát hiện mặt trời đã lên cao.

Ôn Viễn ngẩn ngơ một thoáng, hoàn toàn không còn đau đầu, cô tới bên cửa sổ. Trên thực tế nơi này là khu ngoại ô, trong khu phần lớn là các cụ già, hôm trước mới có tuyết rơi, không ai ra ngoài, cho nên lớp tuyết dày bên ngoài vẫn vẹn nguyên, chưa hiện một dấu chân. Nhìn những đứa bé thi thoảng chạy qua cổng khu, Ôn Viễn vô cùng hâm mộ.

Ôn Kỳ đã dậy từ lâu, nghe thấy động tĩnh, cũng bước lại đây, thấy cô chỉ mặc một bộ đồ ở nhà mỏng manh, nhoài người trên bệ cửa sổ, bèn nhíu mày: “Đừng nằm bò ra như thế, cẩn thận không nhiễm lạnh.”

Tuy trong ngôi nhà có điều hòa khí ấm, nhưng lâu rồi không tu sửa nên điều hòa vẫn không tốt như ở dinh thự nhà họ Ôn. Ôn Viễn đưa mắt nhìn anh ta, khi định quay lại giường thì mắt cô bỗng sáng lên, chỉ ra ngoài cửa sổ, vui vẻ kêu lên: “Mèo kìa!”

Ôn Kỳ nhìn theo ánh mắt cô, quả nhiên thấy một con mèo nhị thể lông màu vàng đen, trốn trong lán xe đạp, đang nhảy lên để cố với lấy đám cá khô mà một hộ gia đình gần lán xe đạp treo trên ban công, tiếc là cách một lớp kính, nó có nhảy cao hơn nữa thì cũng không lấy được.

Ôn Viễn nhìn nó, không nhịn được mà bật cười. Ôn Kỳ cũng khẽ nhếch môi: “Chắc là mèo hoang?”

“Mèo hoang? Thế có dơ không?”

Nghe vậy, Ôn Kỳ quay người lại, đối diện với đôi mắt của cô. Màu hổ phách, là một màu sắc vô cùng ấm áp.

“Em muốn cho nó ăn.”

Chủ nhân của đôi mắt ấy nhìn anh ta rồi nói, bình tĩnh nhưng có sức sống. Mấy hôm nay Ôn Kỳ ít khi được thấy cô như vậy, tuy anh ta đã buột miệng nói: “Em không thể ra ngoài.”

“Em biết mà.” Ôn Viễn quay đầu, “Anh ôm nó về, em ở đây chờ anh.”

Sau một thoáng nghĩ ngợi, Ôn Kỳ ra ngoài. Ôn Viễn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú ngắm con mèo kia. Nhưng đôi tai thì lại chú ý đến động tĩnh ở cửa, cô nhận ra Ôn Kỳ không khóa cửa!

Ôn Viễn chợt thấy kích động, cô đứng bật dậy, bỗng đầu hơi choáng váng. Ôn Viễn vội đỡ lấy tường, dần dần đứng vững, tới khi cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thì Ôn Kỳ đã ôm con mèo về. Ôn Viễn không khỏi cười khổ, xem ra cô không có duyên chạy trốn.

Thực ra con mèo này không tính là mèo hoang, ổ của nó ở trong làn xe đạp, bình thường cụ ông vào ngắm xe cho nó ăn thì nó mới sống được. Nhưng hôm nay tuyết lớn, cụ ông không ra ngoài, cũng không có ai để ý tới nó.

Ôn Kỳ bọc con mèo trong một tấm chăn cũ, anh vừa mở cửa, liếc nhìn thấy Ôn Viễn cầm một cây dăm bông đã bóc sẵn đứng trong phòng khách. Nhìn thấy cô, Ôn Kỳ bật cười: "Em cho nó ăn cái đấy, nó ăn ngon quen rồi, sau này cụ ông biết làm sao bây giờ?"

Ôn Viễn đứng ngớ ra, rõ là chẳng hiểu gì. Ôn Kỳ chẳng còn cách nào khác, đành đích thân vào phòng bếp cầm một chiếc bánh màn thầu ra, lại đổ một chút nước lên bánh. Anh ta xé một miếng bánh bỏ vào miệng nhai, sau đó lấy ra đặt trước mặt con mèo. Con mèo bước lên ngửi ngửi, sau đó ăn luôn!

Ôn Kỳ không khỏi mỉm cười, Ôn Viễn chầm chậm ngồi xuống, đặt một ít dăm bông trước mặt nó. Con mèo ngửi một cái rồi ăn ngay. Cô bật cười, tiếp tục cho nó ăn, cảm thán một câu: "Làm mèo cũng thích thật đấy, được tự do, lại có người cho ăn cho uống."

Ôn Kỳ vẫn lẳng lặng đứng bên cô, nghe cô nói câu này, bèn ngây người, rồi quay vào phòng bếp.

Thực ra mới có hai ngày thôi, Ôn Viễn vẫn chưa suy sụp, nhưng Ôn Kỳ lại thấy mình không thể chịu nổi nữa. Anh ta đứng bên kệ bếp, nhìn màn tuyết trắng xoá ngoài cửa sổ, bỗng quay người đi ra ngoài.

"Ôn Viễn, đứng lên." Anh ta cố kiềm chế giọng nói của bản thân.

Nhưng dường như Ôn Viễn không hề nghe thấy, tới khi Ôn Kỳ cầm quần áo ra, cô vẫn ngồi ở chỗ cũ. Ôn Kỳ thấy lạ, bèn đưa tay đỡ cô dậy.

"Ôn Viễn?" Bàn tay vô tình chạm vào trán cô. Ôn Kỳ phát hoảng, "Ôn Viễn, em bị sốt à?"

Ôn Viễn bị sốt.

Khi tin này tới tai bà Kiều Vũ Phân, bà suýt đánh rơi cốc pha lê trong tay. Bà đặt cốc nước xuống, cố bình tĩnh lại, rồi mới nói với Ôn Kỳ ở đầu bên kia: "Bây giờ ông nội con không ở nhà, con cũng đừng nóng ruột."

"Con bé bị sốt rồi! Làm sao con không lo cho được! Để con đưa con bé đi khám bệnh!"

"Không được! Ngoài trời đang lạnh như thế, con còn định dẫn con bé đi đâu, con sợ nó sốt chưa cao đấy à?" Bà Kiều Vũ Phân mắng, "Mẹ sẽ bảo Tiểu Trương đưa bác sĩ riêng của ông nội con tới đó ngay bây giờ, chờ ông nội con về mẹ sẽ nói với ông!"

Bà Kiều Vũ Phân ngắt máy rồi vội vàng gọi điện cho phòng y tế, vừa sắp xếp xong thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới. Là dì Thành, dì Thành về quê từ mấy hôm trước, nói là đêm nay sẽ ngồi tàu hoả về thành phố B, ngày mai sẽ về đến nhà. Dạo trước sau khi ông cụ xuất viện được mấy ngày bèn bảo dì Thành tranh thủ về quê đón Tết, ban đầu bà Kiều Vũ Phân cũng thấy khó hiểu, nhưng sau này mới biết ông cụ cố ý để bà rời đi, cho nên lúc này không thể lỡ lời, đành phải nói chuyện cẩn trọng.

Sau khi an bài mọi chuyện ổn thoả, bà Kiều Vũ Phân mệt mỏi ngồi xuống đầu giường, bấy giờ mới nhận ra người bà đã ướt đẫm mồ hôi.

Gần cuối năm ông Ôn Hành Lễ phải tham gia rất nhiều bữa tiệc xã giao, cũng may hôm nay là liên hoan nội bộ, ông lại là sếp lớn nên chỉ cần xuất hiện chúc nhau vài câu, uống một chút rượu là có thể thoát thân một cách suôn sẻ. Từ xưa đến nay ông luôn ở lại tới tận khi kết thúc, bình dị gần gũi, được cấp dưới kính yêu ủng hộ, nhưng hôm nay ông chợt thấy vô cùng bức bối bèn bảo tài xế lái xe đưa ông về nhà từ rất sớm.

Ông cũng biết bà Kiều Vũ Phân rất ghét mùi rượu, nên sau khi về đến cổng nhà thì ông cũng không vào trong vội mà ở bên ngoài để gió thổi tan mùi rượu, rồi mới từ từ đi vào trong sân. Lúc một chân ông vừa bước qua cửa chính của sân thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền ra, ông liền dừng bước, nhìn thấy bà Kiều Vũ Phân.

"Ôn Viễn sao rồi?"

Giọng bà khá lo lắng, ông Ôn Hành Lễ không khỏi chăm chú lắng nghe. Không biết đầu bên kia nói gì, khi bà nói tiếp thì giọng đã nhẹ nhõm hơn hẳn: "Đỡ sốt là tốt rồi, tối nay ông cụ chưa về, ngày mai mẹ sẽ báo với ông. Không thể như thế mãi được..."

Bị sốt? Vừa nghe bà nói vậy, ông Ôn Hành Lễ bất giác bước nhanh tới trước mặt vợ, cao giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Sự xuất hiện đột ngột của ông khiến bà giật mình, suýt nữa thì đánh rơi điện thoại: "Anh, anh sao vậy?"

Ông Ôn Hành Lễ không còn tâm trí đâu mà lằng nhằng với bà, "Ôn Viễn bị sốt? Đúng không hả?"

"Ừ bị sốt, nhưng bác sĩ đã tới đó, tiêm một mũi là đỡ sốt rồi." Ba Kiều Vũ Phân bình tĩnh lại, "Bên nhà cũ lạnh quá, chắc vì vậy nên con bé mới sốt."

"Nhà cũ?" Giọng ông Ôn Hành Lễ lạnh đi, "Ông cụ nhốt Ôn Viễn ở nhà cũ?"

Bà Kiều Vũ Phân hơi sững người, sau đó trầm giọng nói: "Ừ thì ông cụ bảo em dặn Ôn Kỳ đưa con bé tới nhà cũ đấy, sao nào?"

Ông Ôn Hành Lễ thực sự không biết nên nói gì cho phải, ông tức tối cào tóc: "Thế này không phải hồ đồ nữa! Mà là điên rồ tới cùng cực!" Nói xong ông quay người đi ra ngoài.

"Anh đi đâu đấy?"

"Còn đi đâu được nữa?" Ông cũng không quay đầu lại, "Anh đi đón Ôn Viễn về đây, không đợi được đến ngày mai được nữa!"

Tài xế đã lái xe đi rồi, vừa hay ông Ôn Hành Lễ cũng đã tỉnh rượu nên ông tự lái xe của mình. Trời tuyết đường trơn, xe ông cũng không có xích bọc lốp chống trơn, nhưng ông Ôn Hành Lễ cũng không nghĩ được nhiều đến thế. Khởi động mãi mới nổ máy được, vừa lái xe ra khỏi dinh thự thì điện thoại của ông đổ chuông. Vốn tưởng là điện thoại của bà Kiều Vũ Phân, ông định tắt đi. Tuy nhiên vừa nhìn tên người gọi trên màn hình thì ông lại do dự, người gọi tới là em trai ông - Ôn Hành Chi.

Ông Ôn Hành Lễ suy nghĩ một đoạn, rốt cuộc vẫn ấn nút từ chối nghe điện. Không thể để người đó biết chuyện này, biết là phiền phức to. Nghĩ thế ông bèn đạp chân ga, tăng tốc độ lái về nhà cũ.

Nha cũ ở ngoại ô cũng đang loạn cả lên.

Vì bị sốt nên Ôn Viễn vô cùng mệt mỏi, trong lúc mơ màng, có người tiêm cho cô một mũi, cuối cùng cô cũng không thấy lạnh nữa, ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì thấy đầu đã tỉnh táo, nhưng mí mắt rất nặng không làm sao mở ra được, chỉ nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa, cô cố gắng lắng nghe, nhận ra giọng nói ấy hình như là của cha cô - ông Ôn Hành Lễ, cô bèn cuống lên.

Cha tới đây để đưa cô đi ư?

Trong phòng khách, ông Ôn Hành Lễ nhìn Ôn Kỳ, thực sự không biết nên nói gì cho phải. Ông xem xét thuốc trên bàn, cố nén giận: "Anh coi anh làm gì đây này!"

Ôn Kỳ im lặng không hề phản bác, thực ra hôm ấy anh ta cũng không biết gì cả, chỉ đưa Ôn Viễn tới đây theo lời của mẹ thôi, anh ta biết ông nội muốn gặp cô, song không ngờ ông cụ lại nhốt cô. Không những thế anh ta còn làm canh ngục, giam gữ cô suốt hai ngày qua.

Ôn Kỳ vẫn im lặng, ông Ôn Hành Lễ càng tức giận hơn, "Sao rồi hả?"

"Hết sốt rồi, ổn rồi ạ."

"Ổn rồi?" Ông Ôn Hành Lễ hừ lạnh một tiếng, "Đi tìm một cái thảm dày ra đây, cha đưa con bé về nhà!"

Nghe vậy Ôn Kỳ đứng lên, đối mặt với ông Ôn Hành Lễ.

Ông Ôn Hành Lễ trừng mắt nhìn anh ta: "Sao hả, không muốn đi đúng không? Định nhốt con bé tiếp à?"

Ôn Kỳ không đáp, quay người đi vào phòng ngủ.

Ông Ôn Hành Lễ tự tay mặc áo khoác cho Ôn Viễn vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, lại lấy thảm bọc người cô lại rồi bế cô lên. Ôn Viễn vốn đã khó chịu, bị kéo tới kéo lui khiến cô càng khó chịu hơn, nhưng dù vậy cô vẫn cố gắng mở mắt ra, nói với ông Ôn Hành Lễ: "Cha ơi, con không muốn đi..."

Ông Ôn Hành Lễ buồn khổ vô cùng, dỗ dành cô như dỗ trẻ con: "Ngoan nào, cha không đưa con đi đâu cả, cha dẫn con về nhà."

Ông đưa cô xuống tầng, Ôn Kỳ cầm đèn pin đi trước chiếu đường cho họ. Ba người cứ thế vội vã đi xuống, khi gần tới cửa toà nhà, Ôn Kỳ đột nhiên dừng bước khiến ông Ôn Hành Lễ suýt nữa thì va vào anh. Ông cau mày định trách anh ta, nhưng trong một thoáng ngẩng đầu nhìn lên, tất cả những lời ông định thốt ra đều trôi ngược vào cuống họng. Vì khi thấy họ xuất hiện ở cửa toà nhà, một chiếc xe đã bật đèn pha, vào lúc mà đôi mắt đã quen với ánh sáng chói mắt kia thì ông Ôn Hành Lễ mới nhìn thấy rõ người ngồi trong xe.

Là em trai ông.

Đêm mùa đông, giữa cái gió lạnh thấu xương, ông Ôn Hành Lễ khẽ há miệng nhìn Ôn Hành Chi.

Người kia đang ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lái, nhìn ông bằng vẻ mặt vô cảm. Im lặng nhìn nhau suốt mười mấy giây, người kia mới xuống xe, vừa đi tới cửa tòa nhà vừa thong thả cởi khuy áo khoác. Khi tới trước mặt ông Ôn Hành Lễ, anh đã cởϊ áσ khoác: “Để em.”

Vừa nói anh vừa dùng áo khoác bọc lấy Ôn Viễn rồi ôm cô vào lòng. Ông Ôn Hành Lễ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc ấy, hồi hồn trong chớp mắt, giữ Ôn Hành Chi đang định bỏ đi, “Hành Chi, chú không thể dẫn con bé đi luôn như vậy được!”

Nét mặt Ôn Hành Chi cực kỳ bình tĩnh: “Ồ? Tại sao?”

“Con bé vẫn đang ốm, nhà mình gần đây hơn khu phía đông ngoại thành, hơn nữa còn có bác sĩ...”

“Em biết.” Ôn Hành Chi ngắt lời ông, quay người trở lại trong xe.

Ông Ôn Hành Lễ đứng lặng người, lòng dạ rối bời, nếu thực sự để Ôn Hành Chi làm vậy thì chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn hơn ư? Em trai ông và ông cụ vốn đã không hòa hợp, giờ lại thêm việc này thì có lẽ hai người sẽ ngày càng mâu thuẫn mất thôi.

Không ngờ sau khi lên xe, Ôn Hành Chi vẫn chưa vội rời đi, gần tới một phút sau, thấy ông vẫn đứng đó anh bèn bảo tài xế nhấn còi. Ông Ôn Hành Lễ lập tức hồi hồn, hiểu ra là anh đang chờ ông, vội đẩy đẩy Ôn Kỳ: “Lái xe! Về dinh thự!”

Ôn Kỳ vẫn im lặng nãy giờ, nghe cha bảo vậy thì như thể vừa hồi hồn, tắt đèn pin nhận lấy chìa khóa rồi đi lấy xe.

Hai chiếc xe, một trước một sau chạy ra khỏi khu nhà, tài xế xe Bentley cố lái thật chậm, để Ôn Kỳ lái xe phía trước. Ôn Hành Chi nhìn chiếc xe đằng trước, cảm nhận được người trong lòng đang động đậy bèn nắm chặt lấy tay cô.

Có lẽ là thuốc đã phát huy tác dụng, hơn nữa tốc độ xe đều đều không mấy ảnh hưởng tới cô, Ôn Viễn dụi đầu vào ngực anh ngủ rất say. Nương theo ánh sáng mờ mờ trong xe, Ôn Hành Chi cúi đầu chăm chú nhìn cô, anh lấy ngón tay vuốt nhẹ gò má non nớt và đôi môi còn vương vết xước của cô, ánh mắt sâu thẳm mà âm u, không còn bình tĩnh như khi nãy nữa. Anh đưa tay thử nhiệt độ trên trán cô, sau đó nét mặt mới dần dịu đi.

Tài xế quan sát sắc mặt của anh, nhỏ giọng hỏi dò: “Ôn tiên sinh, chúng ta đi tới đâu vậy?”

Ôn Hành Chi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, im lặng một hồi rồi mới hờ hững đáp: “Cứ đi theo xe đằng trước đã.”

Ôn Kỳ vẫn lẳng lặng lái xe phía trước, ông Ôn Hành Lễ ngồi ở ghế phụ nới lỏng cà vạt, tựa đầu vào cửa sổ xe nghỉ ngơi một lát, đột nhiên ông bật thốt lên một tiếng.

“Sao thế ạ?” Ôn Kỳ đưa mắt nhìn ông.

“Không sao.” Ông Ôn Hành Lễ day day ấn đường, tức giận nói: “Rơi vào bẫy rồi, thế mà cha còn áy náy mãi vì thấy chú ấy lo lắng như vậy, thật đúng là...”

Nói một nửa thì ông lắc đầu, vừa không biết làm sao vừa bật cười tựa lưng vào ghế. Ôn Kỳ không tiếp lời, hiển nhiên là anh ta hiểu ý của ông.

Lát sau ông Ôn Hành Lễ đã bình tĩnh lại, chầm chậm thở dài, “Kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của cha, đó là vì chú ấy đã nắm bắt toàn bộ tâm tư trong lòng cha rồi.” Em trai ông hiểu rằng, nếu chỉ có mình anh thì chắc chắn chuyện này không thể thành công, cho nên anh bèn chọn đúng thời cơ, một lưới tóm gọn, một lần dứt khoát...

Ông Ôn Hành Lễ cắn răng, nói: “Giăng bẫy giỏi lắm!”

Đúng lúc ấy thì gặp đèn đỏ, Ôn Kỳ dừng xe lại, lạnh nhạt nói: “Cha và ông nội đều hiểu rõ là không giấu chú được bao lâu mà.”

“Thôi đừng nhắc đến ông cụ nữa. Cha còn chưa biết phải ăn nói sao với ông cụ đây.” Ông Ôn Hành Lễ đau đầu than, “Ông cụ nhìn xa trông rộng, đã xem như xuất sắc lắm rồi. Còn chú của con ấy, không vào Bộ tổng tham mưu quân đội thì đúng là phí phạm nhân tài. Sao rồi, xe sau còn đi theo không?”

Ông Ôn Hành Lễ nhìn qua gương xe, sau khi chắc chắn xe Ôn Hành Chi vẫn đi đằng sau, mới yên tâm quay ra dặn Ôn Kỳ: “Đường này đông xe, lát nữa rẽ sang đường khác đi, đường đấy ít xe hơn.”

Ôn Kỳ lẳng lặng gật đầu, khi đèn xanh sáng lên, anh ta bật đèn xi nhan, chầm chậm rẽ vào một con đường khác. Sau đó khi xe quay đầu, ông Ôn Hành Lễ liếc ra sau theo thói quen, sắc mặt lập tức tái xanh!

Hóa ra chiếc Bentley vẫn đi sau họ nãy giờ đã không rẽ theo họ nữa, mà đi thẳng về phía trước khi đèn xanh vừa bật sáng. Ông Ôn Hành Lễ thấy chiếc xe ấy đi thẳng, lập tức bảo Ôn Kỳ quay đầu xe lại. Tuy nhiên giờ đang ở khúc rẽ, xe nào cũng đều đổ về hướng này, phía trước lại là đường một chiều, có phải cứ muốn quay lại là quay lại được đâu,

Ông vội gọi điện cho người kia: “Hành Chi! Lái xe về đây cho anh! Chú đi đường đấy làm sao về được dinh thự?”

“Ai bảo em sẽ về dinh thự?” Người kia nhỏ giọng, thong dong đáp: “Bắt người của em, lại còn nhốt người của em ở nhà cũ, tưởng em không biết nóng giận thật đấy à?”

“Chú, thế chú dẫn con bé đi đâu?” Ông Ôn Hành Lễ đã tức tới mức không biết nên nói gì cho phải.

“Điều này không cần anh bận tâm.” Người kia dứt lời cúp máy trước.

Ông Ôn Hành Lễ giận dữ đóng di động, thấy xe đã dừng lại thì tức tối nói: “Quay đầu xe đi!”

“Trơn quá, bánh xe lọt rãnh rồi.”

Ôn Kỳ nhìn đằng trước hờ hững khởi động xe, còn ông Ôn Hành Lễ lại quay đầu nhìn ra cửa kính, bất giác đập mạnh xuống cửa xe. Mẹ nó chứ!

Ngày hôm sau, tin Ôn Viễn đã bị Ôn Hành Chi đưa đi mới tới tai ông cụ Ôn. Khi đó ông vừa bước vào nhà, vung gậy lên một cái rồi ngồi xuống ghế sô pha giận dữ quát: “Gọi Hành Lễ ra đây!”

Ông Ôn Hành Lễ bôn ba suốt đêm, còn bị chọc giận đến sôi máu, bốn giờ sáng mới ngủ, đột nhiên bị ông cụ đánh thức, đôi mắt còn đầy tơ máu nhìn ông cụ với vẻ bất đắc dĩ: “Cha, cha làm sao thế?”

“Tôi làm sao ấy à? Tôi còn muốn hỏi xem anh có làm sao không đấy?” Ông cụ trừng mắt, “Anh nói đi, sao con bé lại bị dẫn đi?”

Ông Ôn Hành Lễ lấy tay cào cào tóc, ngồi xuống sô pha bực bội nói: “Chuyện này thì phải hỏi Hành Chi.”

“Tôi mà tìm được cái thằng hư đốn ấy thì tôi còn hỏi anh làm gì?”

Ông cụ giận dữ gầm lên, bưng cốc trà nhấp mấy ngụm cho hạ hỏa rồi hỏi tiếp: “Bây giờ có biết chúng nó đang ở đâu không?”

“Không có cách nào để biết cả.” Ông Ôn Hành Lễ nói, “Gọi điện tới thì không nghe máy, căn nhà ở phía đông ngoại thành cũng khóa chặt, không có người ở nhà.”

Ông cụ ừ một tiếng, “Tôi thấy anh nói thế này là muốn mặc kệ chúng nó đúng không?”

Ông Ôn Hành Lễ mệt mỏi nói: “Đi thì cứ đi đi, dù sao theo Hành Chi con cũng yên tâm.”

“Nói nhăng nói cuội!” Ông cụ giận dữ quát ầm lên, đặt ly trà xuống bàn thật mạnh tạo nên một tiếng vang lớn, ông Ôn Hành Lễ nhìn nước trà văng ra khỏi chén, lặng im.

Ở phòng khách cha con đối đầu, ở phòng bên dì Thành lại thấy vui vẻ. Sáng sớm dì Thành cũng mới về thành phố B, chưa ngủ bù liền vội vàng đi nấu bữa sáng. Bà cũng nghe bà Kiều Vũ Phân kể lại sơ sơ về chuyện mà ông cụ làm ra, biết được Ôn Viễn không sao, bà liền yên tâm.

Bà chẳng thấy bất ngờ chút nào cả, ông cụ cũng không chịu nghĩ lại xem, ông với con út đấu trí so dũng suốt bao nhiêu năm rồi? Thắng được mấy bận? Người kia luôn có phương phát chọc giận ông, còn ông cụ cứ tức lên là đòi ép anh vào khuôn khổ. Nhưng có ép được không?

Dì Thành nhướn mày, mỉm cười khe khẽ, đúng lúc ấy thì điện thoại đổ chuông. Bà thấy những người khác đều chẳng còn tâm trí đâu mà nghe điện thoại thì bèn nhấc máy, kết quả là vừa nhấc máy thì bà đã kích động tới mức không khép được miệng, vội đi ra ngoài vẫy tay với bà Kiều Vũ Phân: “Mau, mau mở cổng lớn ra.”

“Sao thế ạ? Lẽ nào Hành Chi về nhà?”

Bà Kiều Vũ Phân vừa nói ra câu ấy, hai cha con ngồi trong phòng khách cũng ngẩng đầu nhìn bà.

“Là người còn quý hóa hơn cả nó.” Thấy ông cụ chau mày, dì Thành cười nói, “Là dì của nó, bà Tiểu Đường đến đây.”

Nghe vậy ông cụ sững người trong chốc lát rồi vội đứng lên đi ra ngoài, quên cả cầm gậy. Ông Ôn Hành Lễ vội đỡ lấy ông, khi hai người đi tới cổng thì đã thấy ông Từ Mạc Tu đang đỡ bà Lý Tiểu Đường bước lên bậc thềm đá.

Không biết ông Từ Mạc Tu nói gì mà bà Lý Tiểu Đường nghe xong thì nhìn ông ấy bằng ánh mắt khiển trách. Lúc quay đầu lại thì thấy ông Ôn Khác đang đứng ở cửa. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ.

Phải đến gần một phút, ông Từ Mạc Tu mới mỉm cười: “Tiểu Đường, cũng phải hơn hai mươi năm rồi chúng ta mới lại tới chơi, chẳng lẽ cứ để chúng ta đứng thế này à?”

Lời này tuy là nói với bà Lý Tiểu Đường, có điều ông Ôn Khác lại là người tỉnh táo trước tiên. Ông cụ nhẹ nhàng đẩy tay ông Ôn Hành Lễ ra, chống gậy chầm chậm bước ra sân, thấy bà Lý Tiểu Đường, ông chăm chút nhìn bà một lúc, cất tiếng: “Bà, sao tự nhiên bà lại tới đây?”

Vừa hỏi xong, ông cũng hiểu ra. E là lại liên quan đến đứa con út của mình! Ông cụ giận tới nghiến răng.

Nhìn vẻ mặt của ông, bà Lý Tiểu Đường biết ông đã hiểu. Bà cầm lấy tay ông Từ Mạc Tu, đứng vững: “Ừ, tới rồi đây. Đêm qua có hai đứa bé đến nhà tôi, tôi với Mạc Tu cho chúng nó ở nhờ, cho nên chúng tôi mới tới đây xem sao.”

Bà chẳng hề giữ thể diện cho ông Ôn Khác, ông cụ cũng mất hết mặt mũi, đành chống gậy xuống đất, quay mặt đi mà mắng: “Cái thằng trời đánh này!”

Bà Lý Tiểu Đường và ông Từ Mạc Tu đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười. Bà chính là viện binh mà Ôn Hành Chi đưa tới, là át chủ bài cuối cùng của anh.