*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối hôm đấy, Lâm Thâm trở về phòng ngủ.
Trương Tử Thiên thấy hắn đổ ra một đống thuốc lá 555 từ trong ba lô.
“A Thâm này…Tao thấy…tao thấy dạo này mày không được bình thường cho lắm…Trước đây ngay cả xì gà đặt làm mày cũng gai mắt cơ mà…”
Lâm Thâm mở bao thuốc lá ra, lấy một điếu đặt trên chóp mũi ngửi thử.
“Ừm…đúng là mùi này rồi”
“A Thâm…mày đừng như vậy mà, tao sợ”
“Mày sợ cái gì hả Mập, tao lại chẳng gai mắt mày”. Lâm Thâm cười nói.
Trương Tử Thiên nuốt một ngụm nước bọt, quyết định mau mau trốn về phòng ——cái thằng này càng ngày càng biếи ŧɦái.
“Mày biết không, hôm nay có người nói, mong muốn cả thế giới đều yêu tao”
“Mày tự kỷ thế, hợp với mày lắm đó”
“Cả thế giới, cũng bao gồm anh ta, đúng không?”
“Ừ ừ!” Trương Tử Thiên vội vã gật đầu.
Lâm Thâm cong khóe miệng ngoắc ngoắc ngón tay với Trương Tử Thiên: “Ê Mập, lại đây”.
“Không…” Trương Tử Thiên lắc đầu, chỉ thiếu điều cắn khăn tay.
“Tao lại chả hϊếp mày, mày sợ cái gì”
Trương Tử Thiên lấy tốc độ ốc sên, cực kỳ không tình nguyện lết tới trước mặt Lâm Thâm.
“Thấy mày dạo này chăm chỉ tập nhảy như thế, rút kẻ cao trong đám lùn, mày debut với tao đi”
“Hả? Gì cơ? Hoàng Thế Hoành bị mày thủ tiêu rồi hả? Bọn mình đều được thả rồi?”
Lâm Thâm lắc ngón tay: “Cứ thế mà gϊếŧ thì hời cho gã quá. Tuy mày debut với tao nhưng tao mới là center, biết chưa?”
Trương Tử Thiên cười nói: “Đương nhiên rồi! Tao mà làm center cho mày thì chỉ có center đưa tang thôi, ha ha…”
Lâm Thâm đặt thuốc lá dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, chợt phản ứng lại gì đó, hung tợn ném thuốc sang một bên.
Trương Tử Thiên quên cầm điện thoại vào phòng, chạy ra trước bàn trà tìm, nhìn vẻ mặt Lâm Thâm, hiểu rõ bảo: “Cuối cùng mày cũng nhận ra việc mình cố chấp với mùi thuốc lá 555 là rất biếи ŧɦái rồi hả?”
Lâm Thâm không nói gì.
Trương Tử Thiên thấy sắc mặt hắn trở nên khó coi, vội vã chạy về.
Ngồi một mình rất lâu, Lâm Thâm cau mày lại cầm lấy điếu thuốc, ngón tay vân vê nó, dùng sức như đang oán giận ai đó.
Lớp giấy bên ngoài rách ra, mùi thuốc lá vấn vít ở đầu ngón tay hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thâm và Trương Tử Thiên ra ngoài chuẩn bị đi tập luyện thì thấy ba người Quan Châu kéo va li, cúi đầu đi ra cửa.
Lúc đối diện với Lâm Thâm, mắt Quan Châu đỏ ké, điệu bộ muốn bóp chết Lâm Thâm, nhưng lại không thể không nhịn.
“Woa…mày gây thù rồi đó”. Trương Tử Thiên thở dài nói.
“Tao lại thích dáng vẻ muốn tao chết, lại không thể cắn tao của chúng nó”
Cứ thế, Lâm Thâm, Trương Tử Thiên và một người khác tên là Ngô Vân tạo thành boy group mới.
Hoàng Thế Hoành, huấn luyện viên trưởng, trợ lý huấn luyện viên và người đại diện nhóm, kèm theo ba người Lâm Thâm mở một cuộc họp, thảo luận tên nhóm mới.
Huấn luyện viên trưởng bảo: “Không thì dùng tên của nhóm trước đi, như vậy các khách mời không cần phải sửa lời thoại!”
“Nhóm đó đã giải tán rồi, còn chưa đủ xui hả? Vẫn kêu cái tên đó thì xúi quẩy quá!” Hoàng Thế Hoành hừ lạnh một tiếng.
Đối với Lâm Thâm, nhóm tên là gì cũng được.
Hắn không quan tâm nhìn lòng bàn tay mình, nghĩ Viên Thiển lúc này đang làm gì.
Trương Tử Thiên thoáng thấy vẻ mặt nhìn lòng bàn tay của Lâm Thâm, rùng mình một cái, biết trong đầu Lâm Thâm đang tư xuân, nhanh chóng giữ im lặng.
Một người khác trong nhóm tên là Ngô Vân cũng là một người không thích nói chuyện.
Hoàng Thế Hoành vốn hơi mê tín, nhóm mới này có thể xem là gã tử chiến đến cùng, nhất định phải cày đủ độ hảo cảm trước mặt Boss, kiếm đủ điểm.
Điểm nhất định phải vượt qua 70% người chơi, mới có thể vào phó bản kế tiếp. Còn bảo Boss nói “Cảm ơn cậu”, Hoàng Thế Hoành cảm thấy độ khó này còn lớn hơn việc ra ngoài trời nắng bị sét đánh, vẫn nên tập trung cày điểm thôi.
Gã nhớ tới boy group số một “Thời Đại Vàng Châm”, gần đây được Viên Thiển lăng xê CP, không hot cũng phải hot.
“Giám đốc Viên thì sao? Lúc trước anh ta tới, không cho ý kiến gì à?”
“Giám đốc Viên…trước đó giám đốc Viên thấy nhóm Quan Châu, bảo gọi họ là ‘Ba Bào Thai’…”
Hoàng Thế Hoành ngây ra, “Ba Bào Thai” là cái khỉ gì?
Lâm Thâm vẫn lạnh nhạt bỗng bật cười.
Tiếng cười kia rất êm tai, lại như gợn sóng nhẹ trong giếng cổ ngày mùa hè.
Ngay cả Hoàng Thế Hoành cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Khuôn mặt của cái tên Lâm Thâm này đúng là ghẹo người, lúc trước gã cũng chỉ muốn đùa giỡn một chút, bị thằng nhãi này dùng dao gọt hoa quả xém nữa đâm vào chỗ hiểm nhất. Cái cảm giác hoảng sợ ấy là bóng ma đời này của Hoàng Thế Hoành.
Hoa hồng có gai, chạm cái có thể cứa một lớp da thịt.
Mọi người đều đang suy đoán cái tên này của Viên Thiển rốt cuộc có ý gì.
Mỉa mai Quan Châu, Đỗ Thanh và Hoàng Minh đều sửa mặt thành một khuôn?
Hay là trào phúng ba người họ ôm đoàn làm chuyện xấu?
Bọn họ hoàn toàn bẻ lái mong ước tốt đẹp trước đây của Viên Thiển là hy vọng ba người đó đoàn kết như anh em.
“Tên nhóm vẫn rất quan trọng…” Hoàng Thế Hoành suy nghĩ, gần đây Viên Thiển phất như vậy, cứ để cho anh đặt tên nhóm đi.
Với cả Tần Lão Tà chỉ định Viên Thiển tới giám sát nhóm mới, chuyện gì cũng thông báo cho anh một tiếng sẽ tương đối an toàn.
Nếu như nhóm mới này lại đi đời, gã còn có thể đẩy một phần trách nhiệm lên người anh.
“Tôi hẹn giám đốc Viên ăn một bữa. Nhóm này ra sao vẫn nên để anh ta cho ý kiến”
Tan họp.
Hoàng Thế Hoành vừa mới đi ra đã bị Lâm Thâm gọi lại.
“Giám đốc Hoàng”
Nghe thấy giọng hắn, Hoàng Thế Hoành liền rụt rè.
Nhưng mà không thể bơ hắn được, đành phải xoay người lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu Lâm đấy à, muộn lắm rồi, về nghỉ ngơi đi”.
“Tôi muốn báo với ông một tiếng, giám đốc Viên rất thích kế hoạch đoán xem ai là ‘thật’”
Hoàng Thế Hoành lập tức nở nụ cười xấu xa, vỗ đùi nói, “Tôi đã bảo mà, cái tên Viên Thiển đó trước đây thích nhất là chơi với mấy người trẻ tuổi xinh đẹp, sao thoắt cái lại thanh cao cho được! Quả nhiên là giả vờ giả vịt! Chỉ là kế hoạch đó thất bại rồi, cho dù anh ta có thích…”
“Bao giờ ông hẹn anh ta, tôi sẽ trang điểm rồi đi cùng. Anh ta vui, sẽ để tâm nhóm của chúng ta hơn”
“Cậu hiểu biết đấy!” Ánh mắt Hoàng Thế Hoành sáng lên, “Trước đó nếu cậu mà cũng lạc quan được như vầy thì giữa chúng ta làm sao có nhiều hiểu lầm thế chứ”
“Tôi về nghỉ đây”
Nói xong Lâm Thâm xoay người rời đi.
Ở nơi Hoàng Thế Hoành không nhìn thấy, Lâm Thâm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mày tưởng bố rảnh phát sợ, ai cũng cợt nhả được à?”
Về phòng ngủ, Trương Tử Thiên sợ hãi nhìn Lâm Thâm mở từng gói chuyển phát nhanh, tất cả đều là quần áo nữ.
Hắn cầm một cái váy dài có tay, ướm lên vai mình, xoay một vòng đối diện với Trương Tử Thiên.
“Đẹp không?”
Trương Tử Thiên ráng sức nuốt nước miếng: “Tao…Tao không mặc đâu…”
“Ai bảo mày mặc?” Lâm Thâm đi tới, cúi đầu nhìn Trương Tử Thiên, “Tao hỏi là ——bố mày mặc vào có đẹp không!”
“Mày không mặc…”
Mày không mặc như này còn đẹp hơn ấy!
Trương Tử Thiên còn chưa nói xong, Lâm Thâm đã mỉm cười, còn cười cực kỳ không đứng đắn.
“Mập này, tuy cái câu ‘em không mặc càng đẹp hơn” lỗi thời quá rồi, nhưng nếu mà nói ra chắc chắn anh ta sẽ đỏ bừng cả mặt. Tao thích”
Trương Tử Thiên nhìn điệu bộ Lâm Thâm chăm chú nghiên cứu cái váy, nghĩ bụng rốt cuộc là ai xui xẻo bị cái thằng cha máy bay chiến đấu trong biếи ŧɦái này tia trúng vậy?
Người anh em à, đừng giãy giụa, sớm chết sớm siêu sinh nha!
Địa ngục vắng vẻ, Lâm Thâm ở nhân gian.
Thế nhưng, lúc Viên Thiển nhận được điện thoại mời ăn cơm của Hoàng Thế Hoành, lại một lần nữa phát huy diễn xuất vượt xa người thường của mình, bày tỏ cơ thể anh suy yếu, không ăn được cơm nước đầy dầu mỡ bên ngoài, cũng không uống được rượu.
“Chú em ơi! Sao chú lại thành Lâm Đại Ngọc yếu đuối mong manh thế này?”
“Ôi…đành chịu thôi, xin lỗi, xin lỗi!”
Tôi cũng sắp vượt qua Lâm Đại Ngọc, có thể biểu diễn hộc máu rồi đây!
“Chả là anh muốn mời chú đặt tên cho nhóm mới đó mà”
“Tên nhóm mới? Anh quyết định ai là thành viên nhóm mới rồi?”
Viên Thiển từ tư thế nằm úp sấp đổi thành ngồi.
“Haizz, chẳng phải là Lâm Thâm, Trương Tử Thiên và Ngô Vân đấy à. Rút kẻ cao trong đám lùn! Chữa ngựa chết thành ngựa sống!”
Viên Thiển rũ mắt, mỉm cười.
Người khác anh không biết, nhưng chỉ riêng cái người Lâm Thâm kia, tuyệt đối không phải chú lùn, càng không phải ngựa chết.
Đó là thiên lý mã, một ngày có thể đi ngàn vạn dặm.
Nếu đã có tên nhóc ấy vậy thì anh phải để tâm rồi.
“Dark Fringe”
“Cái gì?”
“Rìa bóng tối, trước bình minh”
Rất hợp với Lâm Thâm.
“Ha ha ha, nghe Tây phết! Vậy thì cái này đi!”
Hoàng Thế Hoành có được tên, cảm thấy rất thỏa mãn, cũng không giày vò “Viên Đại Ngọc” nữa.
Thế nhưng Lâm Thâm ngồi trên ghế sô pha hút thuốc lá 555 hiển nhiên không sao vui nổi.
“Anh ta dám từ chối ăn cơm với tao?”
Trên mặt Trương Tử Thiên là biểu cảm “Tao lấy làm tiếc cho mày”, trong lòng lại khoan khoái lắm. Lâm Thâm càng không vui, Trương Tử Thiên lại càng có cảm giác đến đỉnh cao nhân sinh.
“Chắc là anh ta chỉ không muốn ăn cơm với Hoàng Thử Lang thôi”. Trương Tử Thiên an ủi nói trái lương tâm.
Lâm Thâm nhíu mày, cả người trông phiền muộn lại u ám, “Muốn bóp chết ngay cái con chồn đó quá”.
“Về rồi bóp! Về thì tùy mày muốn vặt lông trước, trụng nước sôi hay là bóp thẳng cẳng”
Trương Tử Thiên bảo “về”, đương nhiên là về hiện thực.
“Chậc”. Lâm Thâm cau mày, lại nhìn lòng bàn tay mình.
Trương Tử Thiên quay đầu lại liếc Lâm Thâm, trên người hắn mặc một cái quần jean chín phân sẫm màu, chỉ là quần chín phân càng ngày càng có xu thế biến thành tám phân.
“Nè A Thâm, có phải mày cao lên không?”
Lâm Thâm thở dài một hơi: “Ờ…thế nên tao mới muốn ăn cơm với anh ta…”
“Mày cao lên thì liên quan gì đến việc ăn cơm với giám đốc Viên?”
“Ngu thế…Mày có đi bảo vệ một đứa con gái mặc váy cao một mét tám mấy không?”
“Không, đó là King Kong Barbie mà!”
Trương Tử Thiên vừa dứt lời đã bị Lâm Thâm ấn đầu đánh một trận no đòn.
“Mày bảo ai là ‘King Kong Barbie’?”
“Tao…là tao…tao là King Kong Barbie!”
Lúc này Tony, người đại diện của nhóm gọi điện đến báo với họ.
“A Thâm, Tử Thiên ới! Báo cho các cậu một tin tốt đây——tên nhóm các cậu đã được quyết định rồi!”
Lâm Thâm đã bất mãn cái tên tiếng anh như HKT (1) của người đại diện này từ lâu rồi, càng chẳng cần phải nói đến âm điệu rất chi là khoa trương của anh ta.
Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ
= =: Viên Thiển đi làm trở lại rồi!
^^: Từ chức còn chưa tới một tuần nhỉ! Lại cong đuôi về?
(o^^o): Mấy người không biết đâu, là anh em Lục Chân của lão Viên quỳ gối trước cửa nhà xin ổng về đấy!
= =: Bởi vậy bạn gái còn không có tác dụng bằng anh em?
(o^^o): Đúng đó... hình như họ chia tay rồi, lão Viên về cũng không thấy cô gái kia đến tìm ổng.
= =: Tập đoàn chuẩn bị kiểm tra sức khỏe công nhân viên, hạng mục trọng điểm là viêm dạ dày!
(o^^o): Ha ha ha, lão Viên ngày đầu tiên đi làm đã xin nghỉ, bảo mình bị viêm dạ dày!
= =: Cửa phòng nhân sự còn dán thông báo, ai lấy viêm dạ dày làm lý do xin nghỉ tùy tiện, thì lên văn phòng chủ tịch biểu diễn thoả thích!
(o^^o): Thế nên ban nãy lão Viên bị gọi lên văn phòng chủ tịch! Mãi đến tận trưa mới xuống, hai cái giò của ổng run lẩy bẩy đến khϊếp!
(^^): Ha ha ha, tui nghe bảo là phạt nằm ngửa lên máy chèo thuyền (2) hít đất đấy!
Chú thích:
(1) Nguyên văn Tẩy tiễn xuy “洗剪吹”: nghĩa là cắt gội sấy, vốn là một cụm từ bình thường nhưng kể từ khi danh tiếng của HKT truyền đến TQ thì được dùng để chỉ HKT và phong cách thời trang dị hợm, quả đầu điện giật đặc trưng của ba anh chàng này. Về sau từ này còn trở thành thuật ngữ riêng để chỉ những thanh niên có lối ăn mặc kiểu này và thậm chí còn được coi như từ chỉ một dạng tính cách.
(2)Máy chèo thuyền