Sinh Tồn Trên Khối Vuông Cùng Mỹ Nữ

Chương 2

“Cố Phàm, đồ đầu đất! Cậu mà còn tiếp tục lười biếng kiểu này thì sớm muộn gì cũng bị nhà trường mời về nhà chơi dài hạn cho xem! Muốn xử lý tớ à? Cậu còn phải tập nhiều vào!”

Hạ Thư Lan trừng mắt, tức tối nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận.

Một người vừa thông minh lại đẹp trai như vậy, tại sao lại không chịu học hành tử tế chứ?

Dù có nghĩ nát óc, cô vẫn không thể hiểu nổi.

Ngay lúc Cố Phàm còn đang loay hoay nghĩ xem tan học nên bày trò gì để “trả đũa” Hạ Thư Lan, thì một luồng sáng chói lòa bất ngờ bao trùm cả lớp học.

Không chỉ lớp họ mà toàn bộ thế giới. Từ giáo viên, sinh viên, nhân viên hành lang, đến người dân trên phố, tất cả mọi người đều đột nhiên biến mất như bốc hơi khỏi mặt đất!

Rồi một giọng nói vô cảm, đều đều như robot vang lên bên tai Cố Phàm:

[Bắt đầu với một ô vuông và một đồng đội. Chúc các bạn may mắn!]

[Mười phút đầu là thời gian bảo hộ để làm quen. Trong khoảng thời gian này, nếu rơi khỏi ô vuông sẽ được đưa trở lại. Sau thời gian bảo hộ, nếu tiếp tục rơi xuống… thì chính là cái chết thực sự.]

[Mỗi người có một kho đồ riêng với một cần câu. Cần câu có thể dùng để thu thập vật phẩm, tài nguyên, mở rộng ô vuông hoặc tìm kiếm thức ăn…]

[Lưu ý: Những ô vuông liền nhau có thể lơ lửng. Những vật thể hoặc ô vuông không liền nhau sẽ chịu tác động của trọng lực!]

[Tiến hành ghép đôi đồng đội nam - nữ. Hệ thống sẽ chọn người phù hợp nhất dựa trên mối quan hệ cá nhân. Đừng tùy tiện vứt bỏ đồng đội nếu bạn chưa chắc có thể sống sót một mình!]

[Sau ba ngày sinh tồn, hệ thống sẽ mở khóa tính năng khám phá đảo trên không…]

Ngay khoảnh khắc sau đó, Cố Phàm và Hạ Thư Lan đã thấy mình đứng chênh vênh trên một khối vuông nhỏ xíu – chỉ khoảng một mét vuông.

Khối đất ấy lơ lửng giữa không trung, bên dưới là vực sâu không đáy, xung quanh chẳng có lấy một đám mây, chỉ là khoảng trời trống rỗng vô tận.

Cả hai đứng sát vào nhau, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, ánh mắt hoang mang không thể giấu.

Không gian quá chật khiến hai người gần như dính lấy nhau. Cố Phàm thậm chí còn không dám thở mạnh vì sợ mất thăng bằng. Tình hình này khiến cậu cảm thấy vừa bối rối vừa… choáng váng tinh thần.

Trong khi Cố Phàm vẫn còn loay hoay chưa hiểu chuyện gì, thì Hạ Thư Lan đã bắt đầu tiếp nhận tình hình. Tiếng hệ thống vẫn văng vẳng bên tai, gió lạnh thốc lên từ phía dưới, còn bên cạnh là Cố Phàm đang thở hổn hển… Cô bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Và rồi… cô ngất xỉu!

“Khoan đã - Hạ Thư Lan!”

Cố Phàm giật mình vươn tay ra, nhưng không kịp đỡ. Khoảng cách quá gần, cô lại ngã ngửa ra sau, không có điểm tựa… thế là rơi thẳng xuống vực.

Anh chỉ còn biết trơ mắt nhìn cô biến mất trước mắt mình, trong lòng như có cái gì đó vừa hụt mất.

“Hạ Thư Lan!”

Dù biết là trong thời gian bảo hộ có thể hồi sinh, nhưng cảnh tượng ấy vẫn khiến Cố Phàm cảm thấy vô cùng bối rối và khó chịu.

May mà chỉ một giây sau, Hạ Thư Lan xuất hiện trở lại. Sắc mặt cô trắng bệch, chân tay run lẩy bẩy như vừa bị nhấc khỏi nồi nước đá. Cô lại đứng sát rạt Cố Phàm trên ô đất bé tí một lần nữa.

Hạ Thư Lan tuy nhỏ nhắn, linh hoạt, nhưng trong không gian bé bằng cái thùng sơn thế này, chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể dẫn đến bi kịch.

“RẦM!”

“Cố… Cố Phàm! Đứng yên, coi chừng!”

“Á á á!”

Không hiểu trượt kiểu gì, Cố Phàm lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất.

“Hạ Thư Lan!”



“Cậu đừng đẩy nữa! Tớ sắp rơi thật rồi đó!”

“Hạ Thư Lan! Cậu đứng sát thế thì ai mà giữ thăng bằng nổi chứ?”

“Thế sao lúc ở lớp cậu cứ giả vờ ngủ rồi liếc tớ hoài hả?”

“Ơ… sao cậu biết?”

“Đừng kéo áo tớ! Cậu định nắm đâu thế?”

“Không kéo thì tớ rơi mất rồi! Thà cùng rơi còn hơn rơi một mình!”

“Áaaaaa! Tớ mách cô chủ nhiệm bây giờ!”



Sau một loạt lần trượt chân, ngã sấp ngã ngửa, suýt thì “đăng xuất cuộc đời”, cuối cùng hai người cũng tìm được tư thế ổn định: mỗi người chiếm một góc của khối đất, ngồi thở hổn hển như vừa hoàn thành bài kiểm tra thể lực cấp tốc.

Hạ Thư Lan đỏ bừng mặt, thở không ra hơi. Đôi mắt hoe hoe đỏ vì sợ, chứ không phải vì ngượng.

Vừa rồi chẳng khác gì trải qua một màn chơi sinh tồn siêu thực!

Nếu tinh thần không vững, có khi cô đã khóc òa từ đời nào rồi.