Xuyên Không Làm Nông

Chương 26

Dương Thiền quay sang nói với Lưu thẩm cùng mọi người: “Nghe nói phía trước không xa có một trấn nhỏ bùng phát ôn dịch. Chúng ta ở gần, cũng có khả năng bị lây. Thành Dương Châu đã bị phong tỏa, chỉ cho người ra chứ không cho vào. Đại phu chưa biết khi nào mới đến được, chi bằng chúng ta phải tự nghĩ cách thôi.”

Lưu thẩm nghe vậy, tuyệt vọng khóc lớn: “Còn có thể có cách gì? Cùng lắm thì... chết mà thôi!”

Vốn nghe nói có Khâm sai triều đình sắp đến, mưa cũng dần tạnh, nước rút đi, mọi người còn ôm một tia hy vọng. Nào ngờ lại nhận được tin hôm nay có người nhiễm dịch bị gϊếŧ để ngăn bệnh lan rộng. Thành đã đóng cổng, đường sống cũng theo đó mà chấm dứt.

Nghe Lưu thẩm nói xong, không ít phụ nhân oà lên khóc nức nở. Mấy nam nhân tráng kiện tuy không rơi lệ, nhưng cũng âm thầm lau khóe mắt.

“Không đến mức đó đâu.” Dương Thiền tiếp lời. “Hiện tại chúng ta vẫn chưa có ai bị nhiễm bệnh. Hồi nhỏ nhà ta cũng từng trải qua một đợt ôn dịch. Khi ấy ta còn nhỏ, không nhớ rõ gì, nhưng mẫu thân ta từng dặn có một vài cách phòng bệnh rất hiệu quả. Trong đó có một cách đơn giản, chúng ta có thể thử xem sao. Dù sao ngồi không thì cũng chẳng khá hơn.”

“Cách gì?” Một nam nhân cao lớn lên tiếng, chính là người từng ra mặt cản nàng lúc trước. Giọng trầm ổn, ánh mắt kiên định.

Dương Thiền nhìn hắn một cái rồi đáp: “Dùng nước sôi.”

Người này là Lý Phong, theo lời Lưu thẩm kể thì hắn vốn ở thôn bên, từ nhỏ đã luyện võ, trong đám người là người tỉnh táo và quyết đoán nhất.

Lý Phong liếc nhìn Dương Thiền, không hỏi thêm lời nào, chỉ gật đầu nói: “Phương pháp này ta cũng từng nghe, hiệu quả rất tốt. Mọi người cứ làm theo lời cô nương đi.”

Một lời phát ra, ai nấy trong miếu đều bắt tay làm theo.

Dương Thiền thầm kinh ngạc, nhưng vẫn hướng dẫn mọi người đem tất cả đồ dùng, tốt nhất cả y phục cũng mang đi luộc qua nước sôi rồi mới dùng lại. Chỉ tiếc trong miếu hoang chỉ có một cái nồi, lại lẫn lộn nam nữ, quả thật bất tiện.

Không biết từ lúc nào, Triệu Viễn Sơn tìm về một chiếc nồi cũ. Vài nam nhân khác giúp nhóm lửa, dùng gỗ mục, rơm rạ, cả đá vụn kê lên làm bếp. Nhờ đó nữ nhân cũng có thể lau mình, tiện thể đem y phục nấu sơ qua rồi mặc lại.

Dương Thiền nhẹ giọng nói: “Đa tạ Lý đại ca đã ra mặt giúp đỡ. Nếu không có huynh, nhiều người sẽ không chịu nghe theo.”

Nàng kéo Dương Bình lại, tỉ mỉ lau đầu cho đệ đệ. Từ khi rời khỏi Dương phủ, đây mới là lần đầu hai người được lau rửa sạch sẽ. Chỉ là y phục của hai tỷ đệ đều có bí mật, không thể đem nấu, đành phải hong lửa cho khô, vờ như đã phơi nắng.

Lý Phong nhìn nàng, lạnh nhạt đáp: “Không cần cảm tạ. Chỉ là thấy người trong miếu ai nấy đều mặt mày u ám, không thể cứ chờ chết mãi. Có hy vọng thì nên thử.”