Dương Thiền liếc hắn một cái nói: “Huynh đừng coi nhẹ, vết thương ngoài da nếu bị nhiễm trùng cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.” Nàng nghĩ trong túi mình có mấy loại thuốc, không biết có thể chữa được vết thương ngoài da hay không.
Với sự giúp đỡ của Triệu Viễn Sơn và Tiểu Thảo, Dương Thiền mở túi thuốc, cẩn thận kiểm tra. Nàng hanh chóng tìm ra một lọ thuốc có thể dùng cho vết thương ngoài da, lấy ra và bôi lên vết thương của hắn.
“Muội đừng để ai khác biết về những thứ này.” Triệu Viễn Sơn nhìn lọ thuốc trong tay, thấp giọng nói.
“Ta hiểu rồi.” Dương Thiền gật đầu. Nàng không phải không hiểu chuyện này, nhưng cũng không thể bỏ qua ân nhân cứu mạng mình.
Triệu Viễn Sơn là người trưởng thành, lại làm việc lâu năm, thân thể vẫn ổn, vết thương này chỉ cần vài ngày là sẽ khỏi. Ngược lại, Dương Bình từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, trước đây nàng phải mang theo Dương Bình chạy trốn, rồi lại bị dọa sợ, cậu bé đã chịu đói lạnh nhiều ngày. Dương Bình vốn đã yếu ớt, giờ lại sinh bệnh.
Nhìn thấy Dương Bình ngoan ngoãn nằm trong tay mình không tránh khỏi khiến Dương Thiền đau lòng. Nàng cố nén nước mắt, nhẹ nhàng vỗ về cậu bé.
Đến ngày thứ ba, Dương Thiền nhìn thấy Dương Bình càng ngày càng gầy, trong lòng không khỏi lo lắng. Dù đã mang thuốc cho cậu bé nhưng có vẻ bệnh tình chưa thuyên giảm mấy, có lẽ nàng cần đi tìm đại phu ngay lập tức.
Nàng vừa quyết tâm như vậy thì lại thấy Triệu Viễn Sơn trở lại, miệng y chảy máu.
“Huynh bị sao vậy?” Dương Thiền ôm Dương Bình, lo lắng hỏi.
Triệu Viễn Sơn bước nhanh lại gần, nhẹ nhàng mở mí mắt của Dương Bình ra, rồi nhẹ nhàng mở miệng cậu bé ra để kiểm tra, ngay sau đó định kéo cổ áo Dương Bình lên nhưng bị Dương Thiền ngăn lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Dương Thiền không phải không tin Triệu Viễn Sơn, nhưng lúc này nàng không có tâm trạng để giải thích, chỉ muốn chăm sóc Dương Bình thật tốt.
“Ta thấy nhiều người cũng đang hôn mê và có dấu hiệu sốt cao, triệu chứng giống như Dương Bình.” Triệu Viễn Sơn thở hổn hển, có vẻ như hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời ra sao.
Dương Thiền nhìn biểu cảm của y hơi kỳ lạ, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi chợt hiểu ra: “Không thể nào, Dương Bình chỉ bị cảm lạnh thôi mà.”
Những bệnh dịch như vậy thường xuất hiện sau các thiên tai như động đất, lũ lụt hay bão. Dương Thiền biết điều này, chỉ là trong thời gian qua có quá nhiều chuyện xảy ra khiến nàng quên mất. Nhìn vẻ mặt ấp a ấp úng của Triệu Viễn Sơn, Dương Thiền không kìm được suy nghĩ.
“Ta chưa nói Dương Bình bị bệnh giống bọn họ, nhưng cẩn thận đề phòng vẫn hơn…” Triệu Viễn Sơn nhíu mày, hiểu rõ phản ứng lo lắng của Dương Thiền vì nàng là tỷ tỷ.
Dương Thiền đương nhiên không muốn Dương Bình mắc phải ôn dịch, nhưng lý trí nói với nàng, đây không phải là lúc để lo lắng quá mức. Nàng chậm rãi cắn môi dưới, cuối cùng quyết định nghiêng người, kéo cổ áo Dương Bình lên để Triệu Viễn Sơn kiểm tra.
Trên người Dương Bình không có bất kỳ dấu hiệu lạ nào, điều này khiến cả Triệu Viễn Sơn và Dương Thiền đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là thuốc mà Khâm sai đại nhân mang đến, Thái y bảo có thể phòng ngừa dịch bệnh, cũng tốt cho cảm lạnh. Mọi người đều phải uống một ít.” Triệu Viễn Sơn từ trong ngực lấy ra một bao thuốc trông hơi bẩn và lộn xộn.
Dương Thiền nghĩ hắn chắc chắn bị thương khi cùng những người khác tranh giành thuốc.