Xuyên Không Làm Nông

Chương 5

“Làm sao tỷ biết?” Dương Minh cau mày. Tin tức bên ngoài bị lũ là chuyện cậu mới vừa nghe sáng nay, sao tỷ tỷ vừa tỉnh lại đã biết?

Dương Thiền xoa đầu Minh ca nhi, gượng cười: “Là nghe mấy nha hoàn dưới lầu bàn tán thôi. Cũng không còn sớm nữa, Minh ca nhi về nghỉ đi, mai lại đến chơi với tỷ.”

Lúc này, nàng chẳng còn tâm trí đâu mà dỗ trẻ con nữa.

Sau khi nhũ mẫu đưa Minh ca nhi đi, Dương Thiền cũng cho lui cả Thải Hà và đám nha hoàn, một mình ngồi trước bàn trang điểm, cắn môi suy nghĩ.

Đáng tiếc là ký ức trong đầu chỉ như những mảnh vỡ rời rạc, nàng không nhớ rõ được bao nhiêu. Chỉ biết rằng, sau trận lũ này sẽ có biến lớn, mà bản thân nguyên chủ hình như còn bị đẩy vào con đường trở thành kỹ nữ vạn người ve vãn.

Vừa mới rồi còn cảm thấy mình may mắn xuyên tới làm tiểu thư quan gia, vậy mà chớp mắt đã phải nghĩ đường lui cho tương lai.

Dương Thiền liếc nhìn đồ trang sức bằng ngọc và châu báu trên bàn trang điểm, đột nhiên chẳng còn thấy hứng thú gì. Nếu có thể, nàng thà xuyên vào nhà dân thường còn hơn.

Trải qua mấy ngày tìm hiểu, Dương Thiền gần như tuyệt vọng khi phát hiện phụ thân của thân thể này thật sự có tội. Lũ lụt năm nay nghiêm trọng đến vậy là do vỡ đê, khiến toàn bộ vùng Giang Chiết lâm vào cảnh khốn cùng.

Khi tiếp xúc với nhiều người hơn, ký ức trong đầu nàng dần rõ ràng. Những ký ức ấy không phải mộng ảo, mà chính là những việc sẽ xảy ra.

Nghĩ đến điều này, ý nghĩ đầu tiên của Dương Thiền là phải chạy trốn. Nhưng nàng đâu còn là cô bé mười sáu tuổi chưa hiểu sự đời.

Huống chi đây là thời cổ đại, ngoài kia lại đang loạn lạc vì thiên tai, một cô nương đơn thân như nàng thì trốn đi đâu?

Những ngày này, việc nàng thích nhất là gom góp toàn bộ tiền bạc trong phòng, đổ hết ra bàn kiểm lại. Không ngờ, số bạc nàng tích cóp được thật sự không ít.

Chỉ tính riêng tiền lì xì Tết năm rồi đã chất đầy mấy hộp, trang sức cũng có hơn hai mươi bộ, cộng thêm tiền tiêu vặt hàng tháng của mẫu thân phát riêng cho, ước chừng phải đến mấy trăm lượng bạc.

Theo như nàng tìm hiểu, triều đại này gọi là Ung triều, giá cả tương đương với Minh triều trong lịch sử. Một lượng bạc có thể mua được khoảng một trăm sáu mươi ký gạo, tương đương gần năm trăm nhân dân tệ hiện đại. Như vậy, chỉ riêng bạc, nàng đã nắm trong tay vài chục vạn, chưa kể tới số vàng trong các hộp trang sức.

Thải Hà vén rèm lén nhìn vào, thấy đại tiểu thư lại đang ngồi nhìn chằm chằm đống bạc mà ngẩn người. Trong lòng không khỏi lẩm bẩm: Gần đây cô nương nhà mình thật kỳ lạ, cứ mê mẩn nhìn mấy thứ vàng bạc, chẳng phải trước kia vẫn luôn chán ghét nhất mấy thứ này sao?