Cuối cùng, nàng cũng tìm thấy hắn.
“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Tìm được đại sư huynh rồi! Tìm được rồi!”
Một giọng nói như sấm mùa xuân dội vào tai, kéo nàng khỏi cơn ác mộng.
Lạc Lạc chợt hít mạnh, đột nhiên mở mắt, phát hiện bốn phía vẫn đen thẳm, chỉ có sóng trắng vỡ tan trên đá.
Vẫn là đêm. Không phải hoàng hôn.
Thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng, nàng mơ thấy ác mộng rằng Lý Chiếu Dạ đã chết.
“Tiểu sư muội? Lạc Lạc tiểu sư muội!”
Nàng thở dồn dập, tim đập loạn lên đến tận cổ, tứ chi mềm nhũn, huyết mạch rần rần trong tai như thác đổ.
Một đôi giày đáp xuống vách đá.
“Ôi chao, chỗ này đóng băng rồi, trơn quá đi!” Sư huynh từ tông môn tới nhảy chân sáo nói lớn: “Thanh Hư sư thúc gọi muội về, tìm được đại sư huynh rồi đó!”
Lạc Lạc khẽ hỏi: “Lý Chiếu Dạ sao?”
Nàng hỏi rất nhẹ, tựa như sợ một tiếng lớn sẽ làm vỡ tan điều gì đó.
Sư huynh gật đầu cái rụp: “Chứ còn ai vào đây nữa! Chính là đại sư huynh của Thái Huyền Tông ta, người đứng đầu tuyệt đối của Đại hội Thanh Vân, thiên tài kiếm đạo ba nghìn năm hiếm gặp của tu chân giới - đại sư huynh Lý Chiếu Dạ!”
Lạc Lạc: “Còn sống?”
Sư huynh đỡ trán: “Tất nhiên!”
Lạc Lạc: “Ôi!”
Mộng là ngược, quả nhiên là ngược mộng.
Sư huynh kết ấn nhảy lên phi kiếm, nghiêng đầu bảo nàng: “Đừng ngây ra đó cười nữa, đi thôi!”
Lạc Lạc: “Muội có cười đâu.”
Nàng đưa tay sờ mặt, lớp băng mỏng chẳng biết tan mất từ lúc nào.
*
Hai đạo kiếm quang xé rách trời đêm. Lần thứ mười tám, sư huynh phát hiện Lạc Lạc tự véo mình.
Sư huynh thở dài: “Tiểu sư muội, không phải mộng đâu, đừng véo nữa.”
Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng chốc lát sau, lại véo tiếp.
Sư huynh: “Đừng véo nữa!”
Lạc Lạc: “Muội không đau.”
Sư huynh: “Muội véo ta thì đương nhiên muội không đau rồi!”
Lạc Lạc vô tội: “Da muội dày, tự véo mình, kể cả là trong mộng cũng chẳng thấy đau.”
Cuối cùng chỉ đành để sư huynh chịu ấm ức.
Khóe miệng sư huynh giật giật: “Cũng phải. Người khác bị đại sư huynh ‘rèn luyện’, ngã một lần là nằm bẹp ba ngày. Chỉ có muội, bị đánh ngã mười bảy lần vẫn bò dậy, đúng là loại gan lỳ!”
Lý Chiếu Dạ cái tên súc, à không, cái gã kiếm tu kia, lúc tìm người đối luyện thì xuống tay cực độc, chẳng nể nang ai, càng không biết thương hoa tiếc ngọc. Có nhà ai thấy nữ tử xinh đẹp bị đánh ngã còn rút kiếm chỉ vào mũi, ra lệnh “đứng dậy, đánh tiếp” không chứ?