Lạc Lạc lại mơ thấy Lý Chiếu Dạ.
Trong mộng, nắng xuân rạng rỡ, gió nhẹ hiền hòa, lòng người cũng an yên.
Thiếu niên thiên tài kiếm đạo nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cây lê, ôm kiếm trong tay, mặt mày kiêu ngạo, cười toe hỏi nàng: “Ê ê ê, phải chăng ngươi thích ta rồi?”
Bị bắt quả tang nhìn lén, nàng đỏ bừng mặt, lúng túng không nói nên lời.
Chưa kịp nghĩ xem nên đáp thế nào, hắn đã lớn tiếng cười to: “Trùng hợp quá, ta cũng thích ngươi đó!”
Tên đó lúc nào cũng rực rỡ như ánh dương.
Da hắn trắng nhưng thô ráp, ngũ quan xinh đẹp ngông cuồng, trên má trái còn có vết sẹo chữ thập, hồi bị thương đó hắn rất vui vẻ, bởi hắn luôn chê mình trông như công tử bột.
Hắn cười lên một cái, ngay cả ánh nắng cũng trở nên chói lóa.
Trong mộng, ánh mắt nàng, cả trái tim nàng, như bị hắn đâm trúng.
Lạc Lạc không muốn tỉnh. Nhưng nàng biết, mình nên tỉnh.
Hôm nay là ngày thứ chín mươi chín kể từ lúc Lý Chiếu Dạ mất tích. Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Nàng vẫn đang tìm hắn.
“Xào xạc… xào xạc…”
Mở mắt ra, không còn gió xuân, không còn ánh dương ấm áp, không cây lê trắng muốt, càng không có thiếu niên ôm kiếm kia.
Trước mặt chỉ là tầng tầng mây đen vần vũ giữa không trung, thủy triều đen kịt cuộn trào không dứt, từng lớp từng lớp vỗ vào vách đá. Nàng một mình ngồi dưới vách, áo bào ướt sũng, đôi chân phủ một lớp băng mỏng, rét lạnh thấu xương.
Mùi tanh mặn của gió biển cuốn sạch hương hoa lê trong ký ức.
Nàng thϊếp đi chắc là vào canh ba, chỉ một giấc mộng ngắn ngủi dưới gốc lê, tỉnh lại đã là chạng vạng hôm sau.
Mặt trời nghiêng khó nhọc xuyên qua tầng mây đen, rơi xuống mấy vệt ánh sáng mờ trắng.
Nàng trách mình: “Lạc Lạc, ngươi không thể ngủ như vậy nữa!”
Lý Chiếu Dạ xảy chuyện gần Hắc Uyên Hải.
Hắn trải qua một trận đại chiến thảm khốc, bản mệnh kiếm nát vụn, huyết hồn vung vãi đầy bờ cát.
Không có dấu vết rời đi, cũng không tìm được xác.
Ba vị hóa thần đại tu sĩ trong tông lật tung trăm dặm quanh biển cũng không thu được manh mối gì.
Sự biến mất đột ngột này, chỉ có một lời giải thích: Lý Chiếu Dạ bị đại yêu ma ăn mất rồi. Từ huyết tích còn tươi ở hiện trường, có thể đoán được là… bị ăn sống.
Yêu ma rời đi, thủy triều cuốn sạch mọi dấu tích.
Trong lòng các trưởng bối đều rõ, nhưng không ai nói ra, chỉ ghi vào sổ tông môn là “mất tích”.
Bọn họ đều dùng cùng một giọng điệu dỗ nàng: “Tiểu tử đó bản lĩnh lớn, biết đâu một ngày tự dưng lại trở về, đừng lo lắng quá.”