Sau Khi Có Hệ Thống Thần Hào, Tôi Trở Thành Thiên Kim Thật Của Hào Môn

Chương 1: Hệ thống tiêu thoải mái xin phục vụ ngài

【Tinh! Hệ thống Thần Hào Tiêu Thoải Mái xin phục vụ ngài, ban bố nhiệm vụ tân thủ cho ngài: Mời ký chủ tiêu hết ¥2.000.000,00 trong vòng 2 giờ, phần thưởng nhiệm vụ: Chờ mở khóa.】

【Thẻ đen độc quyền của ký chủ đã được gửi vào túi xách của ký chủ, mời ký chủ chú ý kiểm tra nhé!】

Tám rưỡi sáng, Vân Tử Khâm vừa xuống xe buýt thì trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, trước mặt cũng xuất hiện một màn hình ảo.

Vân Tử Khâm vội nhìn những người xung quanh, phát hiện họ không có gì khác thường.

Vậy là... Chỉ có cô mới thấy được?

Nghĩ đến giọng nói vừa rồi bảo thẻ đen tiêu dùng độc quyền cho nhiệm vụ đã được bỏ vào túi xách của mình, Vân Tử Khâm lập tức lục túi.

Quả nhiên! Trong túi xách của cô có thêm một chiếc thẻ ngân hàng màu đen, có hoa văn tinh tú màu vàng.

Thẻ này chắc chắn dùng được chứ?

【Ký chủ còn 1 giờ 50 phút, quá thời gian chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ giảm thời gian nhiệm vụ, tăng tiền tiêu dùng và bắt đầu lại nhiệm vụ, mời ký chủ tranh thủ thời gian.】

Giọng nói đó lại vang lên trong đầu, trên màn hình ảo trước mặt cũng xuất hiện đồng hồ đếm ngược: 01:49:59.

Bảo cô tiêu tiền?

Vân Tử Khâm nhìn tấm thẻ đen trong tay, rồi xem đồng hồ, xác định vẫn còn thời gian trước giờ làm, bèn đi về phía Trung tâm thương mại Cẩm Thịnh thuộc tập đoàn Lục thị đối diện tòa nhà công ty.

Trung tâm thương mại Cẩm Thịnh là một khu mua sắm cao cấp quy mô lớn có lưu lượng khách đông nhất Đế Kinh, không có tiền triệu trong người thì chẳng dám bước vào.

Mặc dù Vân Tử Khâm ngày nào đi làm cũng đi ngang qua, nhưng cô chưa từng đặt chân vào đây lần nào.

Bây giờ, để thử xem tấm thẻ đen mà cái gọi là hệ thống Thần Hào Tiêu Thoải Mái này đưa có quẹt được không, Vân Tử Khâm lần đầu tiên bước vào đây.

Hai triệu tệ, lại phải tiêu hết trong vòng 2 giờ, Vân Tử Khâm nhìn một vòng, cuối cùng chọn tiêu vào hàng xa xỉ.

Trung tâm thương mại Cẩm Thịnh có tổng cộng 12 tầng, hàng xa xỉ tập trung ở tầng 5 và tầng 6.

Vân Tử Khâm đầu tiên đến tầng 5, cửa hàng đầu tiên bước vào là Tiffany.

Bộ đồ hôm nay của Vân Tử Khâm, thứ đáng tiền nhất là chiếc điện thoại di động chưa đến 4000 tệ trên tay, quần áo trên người đều là hàng so sánh giá ba nơi trên mạng mới mua, cả người từ trên xuống dưới không quá 500 tệ.

Nhân viên bán hàng liếc mắt đã nhận ra Vân Tử Khâm không phải khách hàng mục tiêu của họ, vì vậy... Dù cô đi dạo trong cửa hàng khá lâu, cũng chẳng có ai tiếp đón.

Nhưng Vân Tử Khâm không để tâm, mục đích chính của cô là tiêu tiền.

"Xin chào, phiền cô lấy giúp tôi cái này."

Vân Tử Khâm gọi một nữ nhân viên đứng gần mình nhất, chỉ vào chiếc vòng cổ T Series hình mặt cười đang trưng bày trong tủ kính.

Nữ nhân viên đó liếc Vân Tử Khâm một cái, quay đầu vẫy tay với một cô gái đang đứng trong góc: "Tiểu Mân, em qua đây, lấy dây chuyền cho vị khách này."

Vân Tử Khâm: ...Trông mặt bắt hình dong lộ liễu quá vậy?

Tiểu Mân ở đằng kia nghe thấy lời của nhân viên kia, bèn đi về phía Vân Tử Khâm: "Chào quý khách, tôi là Tiểu Mân, xin hỏi quý danh của cô ạ?"

"Tôi họ Vân, chiếc vòng cổ mặt cười này, cô lấy ra cho tôi xem."

"Vâng, thưa cô Vân."

Tiểu Mân đeo găng tay, lấy chiếc vòng cổ mặt cười từ trong tủ ra.

"Cô có cần đeo thử không ạ?"

Mặc dù trong lòng nghĩ rằng Vân Tử Khâm chắc không mua nổi, nhưng với nguyên tắc khách hàng là thượng đế, Tiểu Mân vẫn phục vụ rất chu đáo.

"Không cần đâu, còn đôi bông tai mặt cười này, vòng tay vuông này, đều gói lại giúp tôi đi."

Tiểu Mân ngẩn ra, không ngờ Vân Tử Khâm lại không thèm thử, trực tiếp bảo cô gói lại.

Tuy mấy món này không quá đắt, nhưng đối với một thực tập sinh như cô, tiền hoa hồng từ đơn hàng mấy chục nghìn tệ cũng rất đáng kể rồi.

"Vâng, cô còn cần gì nữa không ạ?"

"Cái này, cũng gói lại luôn đi."

Vân Tử Khâm chỉ vào một chiếc vòng tay bản rộng T Series T1 đính kim cương, giá ¥322.000,00.

Tiểu Mân: !

Không thể ngờ được, cô Vân trông bình thường thế này lại là một tiểu thư nhà giàu kín tiếng?

"Vâng!"

"Xì, toàn mặc đồ vỉa hè mà còn muốn mua vòng tay ba trăm nghìn, chắc là cố tỏ ra giàu có đây mà."

Nữ nhân viên vừa từ chối Vân Tử Khâm và bảo Tiểu Mân tiếp cô ta, nghe Vân Tử Khâm muốn mua chiếc vòng tay 320 nghìn, khinh bỉ lẩm bẩm.

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Vân Tử Khâm nghe thấy, Tiểu Mân bên cạnh đang lấy vòng tay cũng khựng lại, cảm thấy cực kỳ khó xử.

"Gói lại đi, quẹt thẻ."

Vân Tử Khâm không nhìn nữ nhân viên kia, có phải cố tỏ ra giàu có hay không, quẹt thẻ là biết ngay.

Vân Tử Khâm đưa tấm thẻ đen mà hệ thống Tiêu Thoải Mái đưa cho Tiểu Mân.

Đến nước này rồi, nữ nhân viên bán hàng đã từ chối Vân Tử Khâm vẫn cố chấp giữ ý kiến của mình.

"Tiểu Mân à, cái con mắt của em còn phải rèn luyện nhiều đấy."

Ý tứ bên ngoài là, Vân Tử Khâm chỉ đang cố tỏ ra giàu có mà thôi.

Vân Tử Khâm không thèm để ý đến cô ta, việc cô cần làm bây giờ là xác nhận xem tấm thẻ này có thực sự dùng được không, nhiệm vụ tiêu dùng mà giọng nói kia đề cập là thật hay giả.

Tiểu Mân áy náy nhìn Vân Tử Khâm, đây là người nhà gửi gắm vào làm, bọn họ bình thường đều không dám lên tiếng phản đối.

Vân Tử Khâm cũng không muốn lãng phí thời gian: "Phiền nhanh lên một chút, tôi đang vội."

Cô chỉ còn chưa đầy hai giờ.

"Vâng, tôi thanh toán cho cô ngay đây."

Tiểu Mân đặt 3 chiếc túi mua sắm đã gói xong lên quầy thu ngân, rồi đưa thẻ của Vân Tử Khâm cho nhân viên thu ngân: "Tiểu Lị, thanh toán."

Tiểu Lị là nhân viên thu ngân của cửa hàng, chuyện vừa xảy ra, Tiểu Lị đều nhìn thấy hết.

Tuy trong lòng cô cũng nghĩ Vân Tử Khâm không mua nổi, nhưng vẫn làm theo quy trình, thao tác thanh toán.

"Chào cô, tổng cộng cô tiêu hết 356.750, mời cô nhập mật khẩu."

【Mật khẩu: 918888.】

Giọng nói của Tiêu Thoải Mái vang lên trong đầu Vân Tử Khâm, cô không hề dừng lại, bình tĩnh nhập "918888".

Rất nhanh, trang thanh toán thành công hiện lên trên màn hình máy tính của nhân viên thu ngân, máy POS tự động nhả ra một tờ hóa đơn, máy tính tiền cũng in ra hóa đơn.

"Sao có thể!"

Nữ nhân viên vừa chế nhạo Vân Tử Khâm, thấy thanh toán thành công thật, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

Nghĩ đến việc lúc nãy Vân Tử Khâm nhờ cô ta lấy đồ, mà cô ta lại đích thân trao cơ hội này cho Tiểu Mân, vẻ mặt của nhân viên bán hàng kia vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào mấy cái túi mua sắm trên tay Tiểu Mân.

Thành tích này, vốn dĩ phải thuộc về cô ta! Không được, cô ta không thể cứ thế nhường thành tích vốn thuộc về mình cho người khác!

Thế là cô ta thay đổi thái độ, cười nịnh nọt với Vân Tử Khâm: "Chào cô Vân, Tiểu Mân chỉ là thực tập sinh, chưa có tư cách xuất hóa đơn cho khách, đơn này vẫn để tôi xuất cho cô."

Đã trả tiền xong rồi còn muốn cướp công? Coi cô là đồ ngốc à?