Hối Hận Thì Sao? Tôi Đã Không Cần Nữa Rồi!

Chương 5

"Niên Niên..."

Nhạc Hoặc làm động tác đóng cửa. Trần Đàm Viên vội nói: "Được rồi, không về thì thôi. Muộn thế này rồi, anh còn chưa ăn tối, Niên Niên có phiền không nếu anh vào uống một ly nước?"

Căn phòng không lớn, hai tháng hè này Nhạc Hoặc ở một mình, đồ đạc để hơi tùy tiện.

Tuy gọn gàng, nhưng dụng cụ vẽ vẫn chiếm nhiều diện tích, không dễ dọn dẹp.

Nếu Trần Đàm Viên vào chắc chắn sẽ thấy, dù Nhạc Hoặc biết anh ta sẽ không chủ động nói với Thẩm Uyển, nhưng cậu vẫn không muốn để bị người khác nắm thóp.

Thấy vẻ mặt khước từ của cậu, Trần Đàm Viên đùa: "Trong phòng giấu người à? Hay là Niên Niên có người yêu rồi?"

Nhạc Hoặc nhíu mày: "Không có."

"Ừng…"

Chiếc điện thoại trên bàn trong phòng bỗng rung lên phát ra tiếng động, giọng thu âm riêng của một người nào đó lập tức vang vọng trong không gian chật hẹp.

Giọng nam sinh tràn đầy sức trẻ nhưng không hiểu sao lại trầm thấp, hơi khàn, như vừa mới tỉnh giấc, nói giọng ngái ngủ ngọt ngào:

"Cưng à… Nghe điện thoại nè…"

Âm thanh chuông điện thoại quá đột ngột và đặc biệt, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó.

Nụ cười trên khóe môi Trần Đàm Viên dần nhạt đi: "Không yêu sớm ư?"

Nhạc Hoặc không muốn giải thích nhiều, thái độ cũng chẳng có vẻ bối rối hay lúng túng như bị bắt quả tang yêu sớm.

Cậu chỉ đảo mắt nhìn về phía phòng khách như để cho thấy mình đã nghe thấy điện thoại reo.

Trần Đàm Viên không kìm được nhíu mày, có lẽ là ảo giác, chứ sao anh ta lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm thoát khỏi cảnh khó xử từ Nhạc Hoặc.

Như thể có ai đó đã đúng lúc giải cứu cậu khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Trần tiên sinh, anh về đi.” Nhạc Hoặc gật đầu, nói: "Phiền anh tốn công chạy một chuyến rồi."

"Niên Niên, dì Thẩm muốn em về nhà..."

"Cạch."

Nhạc Hoặc trực tiếp đóng cửa lại, bước về phía phòng khách.

Chuông điện thoại vẫn kiên trì vang lên, vẫn giọng điệu ấy, nhưng dường như lại càng thêm nũng nịu.

"Chồng à, anh đã mười giây không để ý đến em rồi, sao vẫn chưa nghe máy vậy?"

"Nghe điện thoại em đi mà…"

Giọng nói khiến người ta ngứa ngáy, như được vuốt ve bởi sợi lông vũ mềm mại nhất. Người gọi điện là Lâm Thị Phi, hiện đang ở nước ngoài.

Nhạc Hoặc và hắn trở thành bạn học từ lớp 8. Hai năm lớp 8, lớp 9 đều học cùng nhau, đến khi lên cấp ba thì Lâm Thị Phi có việc gấp, buộc phải rời đi.

Từ đó đến nay, mỗi ngày hắn đều gọi điện đến ba lần.

Cho đến khi một năm trôi qua, Nhạc Hoặc vẫn không cảm thấy Lâm Thị Phi đã chuyển trường được lâu như vậy.

Còn về chuông điện thoại thì càng kỳ quặc hơn. Lần trước Lâm Thị Phi cứ nằng nặc đòi Nhạc Hoặc chơi game, còn muốn đánh cược.

Điều kiện đặt cược là ai thua thì phải gọi đối phương là "chồng", sau đó thu âm lại và đặt làm nhạc chuông cuộc gọi video để làm phạt.