Tiểu Kiều Thê Bị Đại Lão Chiếm Giữ

Chương 2: Từ địa ngục trở về

“Anh đã trở lại. Thật sự là anh sao…”

Mang Tư Đặc nhếch môi cười, gương mặt mang dòng máu lai sắc sảo, đẹp đến vô thực.

Góc nghiêng hoàn hảo, xương quai hàm góc cạnh.

Hắn như bước ra từ sương khói mê hoặc không thuộc về cõi thực.

Mặc quân phục, huân chương rủ xuống lấp lánh, vóc dáng khổng lồ tỏa ra uy áp khó bề chống đỡ. Bàn tay to thô ráp siết chặt khẩu súng.

Hắn đã từ địa ngục trở về.

Mang theo khí tức sát phạt và tà ám cuồng dại.

Bàn tay ấy nâng gương mặt cô, lạnh lùng khẽ cười:

“Đã lâu không gặp, em run cái gì cơ chứ?”

Cô run rẩy lui lại, ánh mắt tràn ngập sợ hãi:

“Xin lỗi. Tôi thật sự không cố ý. Á!”

Cô lảo đảo ngã nhào, váy cưới trắng tinh bị giày quân đội đạp lên.

Trắng và đen hòa vào nhau.

Hắn ngồi xổm xuống, gợi cảm nhưng đầy điên cuồng, cúi đầu nhìn cô gái đang run rẩy:

“Em đang run rẩy sao? Em không phải từng rất lớn mật sao?”

Một chân hắn nâng mặt cô lên:

“Không ai đến cứu em được bây giờ đâu Chi Chi. Em chỉ có thể gả cho tôi mà thôi.”

Cô trắng bệch, khóc nghẹn, run giọng:

“Tôi sai rồi. Thật sự sai rồi, xin anh…“

Mang Tư Đặc cười lạnh, giọng khàn khàn:

“Em ký đơn chuyển trại, nói tôi nên chết ở luyện ngục. Giờ tôi nên trả lễ em như thế nào đây?”

“Không phải thế… ba tôi nói… rất nhanh anh sẽ được thả ra, tôi… không biết sẽ như này…“

Cô khóc như mưa, tay che mặt, run rẩy lùi sâu vào sô pha cũ.

“Mọi người đều nói ngục giam đó là địa ngục. Nhưng tôi đã là quỷ từ địa ngục bò lên, còn em, Chi Chi em mới thực sự là địa ngục của tôi.”

“Em đã được làm càn đủ rồi. Giờ đến lượt tôi đòi lại tất cả.”

Sô pha cũ kĩ, bị hắn đè đến rung lắc kẽo kẹt.

“Thả tôi ra, Mang Tư Đặc không tôi sẽ bắn chết anh, mau thả tôi ra!”

Hắn cười lạnh, không chút nhân từ.

Hắn ép khẩu súng lạnh ngắt vào tay cô, siết chặt:

“Bắn đi, ngay tim tôi ngay lúc này.”

Cô sợ đến phát run, nước mắt chảy dài:

“Tôi không muốn gϊếŧ anh. Tôi thật sự không phải cố ý. Xin anh đừng như vậy…“

“Em không nỡ, Chi Chi.”

Hắn cắt ngang, thì thầm bên tai cô, ánh mắt phát cuồng.

“Tránh ra. Tôi hận anh! Mang Tư Đặc, tôi hận anh!”

“Hận đi. Hận cả đời đi, Chi Chi. Chúng ta vĩnh viễn sống chết không rời.”

Lời vừa dứt, không khí chững lại.

Trần Chi lặng người, ánh mắt trống rỗng.

Nước mắt từng rọt rơi xuống không ngừng.

Mang Tư Đặc kề sát tai cô, dụ hoặc thì thầm:

“Là do em cố ý trêu chọc tôi trước. Giờ thì tự mình gánh hậu quả đi.”

Lời cảnh bảo của tác giả:

1. Nam chính Mang Tư Đặc và nữ chính Trần Chi đều là những con người không hoàn hảo. Họ sẽ dần trưởng thành qua câu chuyện. Tác giả tin rằng chỉ khi hai mảnh ghép có khuyết điểm va chạm vào nhau mới có thể hoàn thiện một bức tranh trọn vẹn.

2. Nam nữ chính đều giữ sự "trong sạch" về thể xác và tinh thần dành cho nhau. Mang Tư Đặc ngoài Trần Chi ra chưa từng có bạn gái chính thức. Những mối quan hệ ngoài luồng chỉ là "tùy hứng gặp dịp thì chơi".

Cảnh báo mạnh:

Mang Tư Đặc có thân phận đặc biệt, là một nhân vật chính trị cấp cao. Vì thế, sẽ có phụ nữ được đưa đến cho anh ta, anh ta cũng sẽ xuất hiện ở các tụ điểm ăn chơi, kể cả khu đèn đỏ. Anh ta từng trải, từng nhìn thấy đủ mọi loại người, điều này xuất phát từ bối cảnh Đông Nam Á. Mong độc giả hiểu rõ điều đó.

3. Mang Tư Đặc là một "lưu manh" đúng nghĩa. Từ hoàn cảnh trưởng thành đến tính cách đều không dễ chịu. Nhưng anh ta vẫn là con người có giới hạn, và giới hạn đó là Trần Chi. Anh ta không phải công tử văn nhã nhà quyền quý, không phải người "văn minh" kiểu mẫu. Cá tính hoang dã, dữ dội, nói năng thô lỗ, thậm chí hành động thiếu dịu dàng tất cả đều là nét tính cách sẵn có.