Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

Chương 42

Chương 40: Quây quần
“Anh là…” Lăng Tây Thành nhìn người đàn ông vừa đẩy cửa bước vào có một cảm giác quen thuộc không rõ, nhưng anh vẫn chưa nhớ ra người này là ai, nhân viên ở Thần Thời hình như không có ai có ngoại hình tốt thế. Anh ta cứ như vậy ôm văn kiện đứng trước cửa phòng làm việc, không giống một nhân viên văn phòng mà trái lại y hệt một ngôi sao nổi tiếng.

“Được rồi, đừng sững như thế nữa, mau tiến vào.” Thanh âm của Văn Lý từ phía sau truyền đến. Vòng qua người Trương Huy Nhiên, Văn Lý đi vào phòng hướng về phía Lê Mặc và Lăng Tây Thành nói: “Học trưởng, em giới thiệu một chút, đây là ngốc tử nhà em, hai ngày này sẽ theo em đi làm. Xem như anh ấy tạm thời đến thăm em, phạm vi hoạt động ngay trong phòng làm việc của em, sẽ không ảnh hưởng đến các công việc bình thường khác. Hai người cứ xem anh ấy là bình hoa di động ở tầng cao nhất này là được rồi, không cần để ý đến sự hiện diện của anh ấy.”

“…” Lăng Tây Thành và Lê Mặc liếc nhìn nhau, minh bạch thân phận của người đàn ông này, hóa ra anh ta chính là Trương Huy Nhiên.

“Ách… Văn Lý, như vậy không tốt lắm đâu!” Lê Mặc thấy có chút không hợp, tốt xấu gì Trương Huy Nhiên cũng là một ảnh đế, làm bình hoa di động hẳn sẽ không tốt đi. Nhưng nhìn kỹ Trương Huy Nhiên quả thật không giống trên TV tí nào. Dù chỉ thiếu một cặp mắt kính và anh đang mặc đồ bình thường, nhưng cậu thấy Trương Huy Nhiên tràn trề sức sống, không giống một “Nam thần Quốc Dân” như mọi người vẫn đánh giá.

“Không có gì không tốt, vốn là anh ấy tự nguyện, chẳng lẽ phải phát lương sao?” Văn Lý nhún vai tỏ vẻ không sao cả, chỉ chỉ sopha bên kia, quay đầu nói với Trương Huy Nhiên: “Anh ngồi đó chờ em, em báo cáo với học trưởng xong chúng ta cùng quay về.”

“Anh không được nghe sao?” Trương Huy Nhiên không muốn rời xa Văn Lý.

Văn Lý bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu của anh rồi nói: “Anh có nghe cũng không hiểu, rất nhàm chán, một lát em trở lại, ngoan, nghe lời.”

“Vậy được.” Trương Huy Nhiên thuận theo ngồi trên ghế salon, không nói gì.

Lê Mặc thấy Văn Lý và Lăng Tây Thành đi đến cùng nhau xử lí công việc, chính mình đứng dậy tới bàn rót một cốc hồng trà mời Trương Huy Nhiên.

“Cảm ơn.” Trương Huy Nhiên mỉm cười nhận lấy.

Lê Mặc quan sát anh vài lần: “Lúc anh nói chuyện Văn Lý dường như không giống như bây giờ.” Lê Mặc không biết hình dung cảm giác trong lòng mình thế nào, dáng vẻ Trương Huy Nhiên uống trà rất ưu nhã, hệt như một quý công tử bước ra từ trong tranh Trung cổ, nhưng tiếp xúc với anh lâu sẽ cảm thấy anh không phải như thế, trái lại thoạt nhìn có điểm ngây ngô. Lê Mặc có cảm giác kỳ lạ, người bình thường đều mong muốn đem mặt tốt nhất của mình thể hiện trước mặt người yêu, nhưng Trương Huy Nhiên thì ngược lại.

Trương Huy Nhiên nhìn ra nghi hoặc trong mắt Lê Mặc, nhấp một ngụm trà nói: “Ừ… Thật ra cũng không phải cố ý, tôi vốn có một chút trì độn, bình thường chung đυ.ng với người lạ sẽ chú ý đúng mực, lúc cùng Văn Lý thì tương đối thả lỏng, sẽ có vẻ có chút vụng về. Tương phản giống như bây giờ nếu tôi ngây ngô một chút, thích ỷ lại em ấy một chút, sẽ khiến em ấy càng thêm an tâm. Hơn nữa, tôi cũng rất vui khi được em ấy chăm sóc, đây không phải “có qua có lại mới toại lòng nhau” sao?

“Thì ra là thế, anh đúng là một người tinh tế.” Lê Mặc thầm cảm thán Trương Huy Nhiên đối Văn Lý lại dụng tâm lương khổ đến vậy.

“Cảm ơn cậu quá khen. Cậu là học trưởng của Trương Huy Thanh đúng không? Mấy ngày này phiền cậu chiếu cố nó rồi.”

“Sẽ không, Huy Thanh rất có thiên phú, tính cách cũng hoạt bát, chúng tôi ai cũng thích em ấy.” Lê Mặc nhìn một chút vào đồng hồ trên cổ tay Trương Huy Nhiên, đột nhiên nhớ đến chuyện làm đại diện cho thiết kế trang sức quý tới: “Đúng rồi, Trương Huy Thanh có đề cập với anh về chuyện làm đại diện cho Thần Thời không?”

“Ừm…” Trương Huy Nhiên tỉ mỉ suy nghĩ một chút: “Còn chưa nghe em ấy nói qua, nhưng dù gì cũng là lần đầu tiên em ấy tham gia thiết kế, thế nào tôi cũng phải nâng đỡ nó một chút, chỉ cần mọi người không ngại.”

“Sao mà ngại được? Được “nam thần Quốc Dân”

làm người đại diện sản phẩm, chúng tôi cầu còn không được.”

“Không đến mức đó đâu, đừng quá đề cao tôi.” Trương Huy Nhiên thấy rất thư thái khi cùng Lê Mặc nói chuyện. Lê Mặc nói chuyện rất thẳng thắn, không cần phí tâm tư tự hỏi trong lời nói của cậu có hàm ý gì khác hay không, anh cũng quyết định nói thẳng: “Chỉ là tôi sắp giải nghệ, rời khỏi showbiz, nếu mọi người không ngại, lúc nào tôi bắt đầu cũng được.”

“Vì sao?” Lê Mặc vô cùng kinh ngạc, Trương Huy Nhiên được người trong giới đánh giá rất cao, xuất đạo đã bốn năm, ảnh đế cũng chỉ có hai người, thấy thế nào cũng đang đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, tại sao ngay lúc này lại muốn rút lui?

“Vốn tiến vào giới giải trí này là vì muốn tìm Văn Lý, hiện tại người đã tìm được rồi, dù sao cũng nên trở về làm việc chính.” Trương Huy Nhiên vừa nói vừa nháy nháy mắt với Lê Mặc mấy cái: “Muốn là một người đàn ông tốt là phải gánh vác cả gia đình!”

Lê Mặc bị câu trả lời của anh chọc cười, còn chưa lên tiếng, đã cảm giác được phía sau có một thân thể ấm áp đi tới: “Đang nói chuyện gì mà vui vậy?”

Lăng Tây Thành nghe Văn Lý báo cáo nửa ngày, phân nửa ánh mắt lại rơi vào trên người Lê Mặc tự lúc nào, nhìn Trương Huy Nhiên và Lê Mặc nói chuyện vui vẻ, anh có chút không yên lòng. Sao vợ mình có thể cùng người khác trò chuyện vui vẻ như vậy, không phải lực chú ý của cậu đều đặt hết lên người anh rồi sao? Lăng Tây Thành tò mò muốn đến xem bọn họ đang nói những gì.

“Anh giải quyết công việc xong hết chưa?” Lê Mặc quay đầu lại dính vào trên người của Lăng Tây Thành hỏi. Cậu hiện tại thỉnh thoảng miễn dịch khi thân mật với Lăng Tây Thành trước mặt người khác. Từ lần nói chuyện về vấn đề đặt camera xong, Lăng Tây Thành chẳng hề che giấu vẻ mặt si tình trước mặt cậu nữa. Lúc ở công ty còn hơi thu liễm một chút, về đến nhà Lăng Tây Thành hận không thể 24/24 đều dính trên người Lê Mặc. Nhưng Lê Mặc lại không ghét Lăng Tây Thành làm thế, trái lại thấy anh thỉnh thoảng trẻ con một chút cũng rất đáng yêu.

“Ngô, vẫn chưa xong.” Lăng Tây Thành tựa đầu vào vai Lê Mặc.

“Vậy anh qua đây làm gì?” Lê Mặc dùng một ngón tay đẩy anh ra.

“Anh mệt…”

“Thật không?” Lê Mặc chỉ chỉ đồng hồ đeo tay nhắc nhở đang giờ làm việc anh không nên lười biếng: “Còn chưa tới 10 giờ.”

“Ài, thời gian trôi qua chậm quá đi!” Lăng Tây Thành cười trừ buông tay đang ôm Lê Mặc ra, trở lại trước bàn làm việc tiếp tục nghe Văn Lý báo cáo. Có vợ quá mức chăm chú nghiêm túc quả thực ngược muốn khóc mà. Lê Mặc thấy anh bất đắc dĩ, áy náy cùng Trương Huy Nhiên gật đầu nói một tiếng, rồi rót thêm hai chén hồng trà đưa qua cho Lăng Tây Thành, sau đó cậu ngồi bên cạnh anh an tĩnh lật lật một tập tranh.

Văn Lý nhìn dáng vẻ của Lê Mặc bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cậu đừng quá cưng chiều học trưởng, cậu coi đó, bây giờ anh ấy đi muộn về sớm, ngay cả lúc làm việc cũng mất tập trung.”

“Đừng nói bậy!” Lăng Tây Thành nhanh chóng chặn lời Văn Lý, tránh cho cậu bôi nhọ hình tượng thanh niên thế kỷ mới của anh: “Giờ làm việc cậu yêu đương anh cũng đâu nói gì, cậu còn chỉ trích anh, nhanh làm việc đi!” Biết Văn Lý hay nói giỡn, Lăng Tây Thành thuận tiện bồi cho cậu hai câu.

Nhớ kỹ cũng không thiếu sự tình phải xử lý, Văn Lý không nói tiếp nữa, kéo Trương Huy Nhiên chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình, trước khi ra cửa nói với Lăng Tây Thành: “Được rồi học trưởng, tối nay anh nói với Mạc học trưởng và Lê học trưởng qua chỗ em ăn cơm nha. Trước đây các anh giúp Dạ Mịch không ít, bây giờ em tìm được anh ấy rồi muốn cùng các anh thông báo một tiếng.”

“Ok, duyệt. Anh sẽ nói bọn họ một tiếng, tối gặp ở Dạ Mịch.”

“Được.” Văn Lý đáp ứng một tiếng, liền mang theo Trương Huy Nhiên quay về phòng làm việc của mình.

Buổi tối, Lăng Tây Thành, Lê Mặc và Trương Huy Thanh ngồi ở bàn tròn chính giữa uống trà. Đều là người quen, Văn Lý đơn giản chào hỏi hai câu, sau đó mang theo Trương Huy Nhiên vào nhà bếp.

Thấy Lê Mặc ngồi đối diện nói chuyện trời đất với Trương Huy Thanh, Văn Lý và Trương Huy Nhiên cùng nhau nấu ăn, Lăng Tây Thành thấy sự tình bây giờ phát triển thật sự rất vi diệu. Đời trước Trương Huy Thanh là tâm phúc của Lê Tử Du, còn Trương Huy Nhiên nhận làm đại diện của Thần Thời liền trực tiếp thay mặt họ nói, căn bản không gặp mặt bọn họ. Nhưng hôm nay, bọn họ không chỉ ngồi ăn chung một chỗ, Trương Huy Thanh trở thành trợ thủ của Lê Mặc, Trương Huy Nhiên còn biến thành người yêu của Văn Lý.

Không lâu sau, Văn Lý bưng đồ ăn từ sau bếp đi tới: “Mạc học trưởng bọn họ khi nào đến? Em xong hết cả rồi.”

“Không biết, để anh nhắn tin hỏi.”

Trương Huy Thanh nhân lúc không ai để ý, thân thủ lấy một con cá đã chiên ngon lành trong dĩa trên tay của Văn Lý. Mới cắn một miếng đã thấy xốp giòn, đã vậy còn có muối tiêu do Văn Lý đặc chế, càng thêm mỹ vị. Trương Huy Thanh vừa ăn vừa cảm thán: “Văn ca, trù nghệ của anh quả thật rất tuyệt! Anh em và anh sống chung sướиɠ muốn chết. Thật ra em thấy em đâu có tội tình gì, tuổi còn trẻ lại đẹp trai, tính cách cũng tốt. Ngay cả người ngốc ngốc như anh em mà anh còn tiếp nhận, chi bằng anh cũng hốt em luôn đi!”

“Bớt điên!” Trương Huy Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này càng ngày càng không quản được, nó còn đang độc thân, mồm miệng cũng không biết giữ, dám đùa giỡn với người yêu của ca ca mình.

Văn Lý không phải không để ý, cười hỏi Trương Huy Thanh: “Em cũng thích anh hả?”

“Vâng.” Trương Huy Thanh gật đầu.

Văn Lý tỉ mỉ quan sát nhóc một vòng, sau đó lắc đầu nói: “Đáng tiếc, hai chúng ta không hợp!”

“Ủa? Vì sao?” Trương Huy Thanh rất kinh ngạc.

Nhìn biểu tình khoa trương trên mặt của Trương Huy Thanh, Lăng Tây Thành cũng không nhịn được trêu chọc nhóc một chút: “Bởi vì hai thụ yêu nhau làm gì có hi vọng!”

“WTF! Chủ tịch sao có thể nói em là thụ! Em rõ ràng là tổng công.”

Lăng Tây Thành cũng không ngại cách nói chuyện của Trương Huy Thanh, cố ý đứng bên cạnh nhóc, thân thủ vỗ vỗ đầu nhóc, sau đó an vị trở lại bên người Lê Mặc cũng không nói gì nữa. Thấy bộ dạng không phản ứng kịp của Trương Huy Thanh, Lê Mặc cũng nhịn không được bật cười.

Trương Huy Thanh suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu được động tác vừa rồi của Lăng Tây Thành là ám chỉ nhóc có dáng vóc thấp bé, kêu rên nói: “A!!! Chủ tịch, anh làm tổn thương lòng tự trọng của em.”

“Thế thì em khóc đi!” Trương Huy Nhiên cũng cười vỗ đầu em trai nhà mình.

“Anh có phải là anh của em không vậy! Quên đi, em không so đo với các anh nữa… Em không chấp nhặt mấy người cao lớn thô kệch lỗ mãng các anh đâu.” Vừa nói, ánh mắt Trương Huy Thanh vừa đảo một vòng, kéo lấy tay Lê Mặc nói: “Học trưởng, thật ra em thầm mến anh đã lâu, anh thấy em so với chủ tịch đẹp trai hơn, tính cách tốt, hay nói cười, hai chúng ta còn có cùng sở thích, hay là học trưởng ly hôn với chủ tịch rồi theo em đi, anh thấy thế nào?”

“Cút sang một bên.” Lăng Tây Thành khẩn trương ôm Lê Mặc vào lòng, thằng nhóc Trương Huy Thanh này quả nhiên không đáng tin cậy, sau này cần phải chú ý.

“Đủ rồi, hai người các anh qua năm nay không phải đều đã già đầu hết rồi sao? Huy Thanh đừng làm rộn, nhàn rỗi không có chuyện gì đi vào bếp giúp đỡ Văn Lý đi. Tây Thành anh nhanh chóng gọi điện cho Tử Uyên và anh hai em, hỏi một chút xem bao giờ họ đến cũng sắp tới giờ rồi?” Lê Mặc buồn cười tách hai con gà đang chọi nhau này ra.

“Hứ! Học trưởng thiên vị chủ tịch quá!”

“Nhóc thấy không công bằng hả? Còn một người nữa đấy. Tôi thấy Lê học trưởng cũng rất được.” Văn Lý cười cười nói một câu.

“Ý hay, lát nữa cho nhóc gặp cậu ta. Tôi thấy thần kinh của nhóc và Lê Huyền rất hợp nhau đấy.” Lăng Tây Thành nói xong quan sát Trương Huy Thanh rồi thương lượng với Lê Mặc: “Nói chứ, nhóc ấy thật xứng đôi với A Huyền! Tính cách của anh trai em như thế, lỡ như gặp ai đó quá mạnh mẽ thì chắc sẽ chả đè nổi đâu, cặp với nhóc ta không chừng còn có khả năng vùng lên.”

“Mọi người nỡ lòng nào tổn thương em như thế!” Trương Huy Thanh nói không lại,đành phải tức giận xoay người về phía cửa khinh bỉ, không thèm để ý tới bọn họ nữa.

Bên này mọi người đang bàn tán náo nhiệt, từ cửa có hai người đi vào. Lăng Tây Thành tưởng Mạc Tử Uyên và Lê Huyền, vừa định chào hỏi đã nhìn thấy là người đi cùng Mạc Tử Uyên – Mục Chiêu Hòa.

“Đây là tiểu bằng hữu của tôi tên Mục Chiêu Hòa, mấy ngày nay ở tại nhà tôi, tôi sợ để cậu ấy ở nhà một mình không tốt nên dẫn đi cùng, mọi người cứ tự nhiên!” Thấy tất cả mọi người nhìn hai người bọn họ, Mạc Tử Uyên giới thiệu sơ lược về Mục Chiêu Hòa.

“Không có gì, hai người đến đây ngồi đi, em làm thêm vài món nữa.” Văn Lý cười lắc đầu.

“Cần em giúp một tay không?” Lê Mặc đứng dậy hỏi Văn Lý, cậu luôn cảm thấy ở chỗ đông người thế này chờ ăn thì kỳ lắm, Văn Lý làm việc cả ngày cũng rất khổ cực.

“Không cần, cậu gọi điện hỏi anh trai của em khi nào thì đến đi, còn thiếu mỗi anh ấy thôi.” Văn Lý nói xong xoay người vào bếp.

Mạc Tử Uyên mang theo Mục Chiêu Hòa nhập tiệc, anh giới thiệu những người đang ngồi cho cậu biết. Đến đoạn giới thiệu Lăng Tây Thành, Mục Chiêu Hòa xem xét cẩn thận Lăng Tây Thành rồi mở miệng nói: “Ai, hóa ra anh là chủ tịch của Thần Thời! Nghe nói anh và Tử Uyên ca là bạn bè từ nhỏ, quan hệ nhất định đặc biệt tốt ha!”

Thấy Mục Chiêu Hòa hơi thâm ý cười cười, Lăng Tây Thành cảm thấy có cái gì đó sai sai, chỉ qua loa gật đầu, không nói gì thêm.

Một lát sau Lê Huyền tới, Văn Lý dọn món lên và mọi người bắt đầu ăn. Trên bàn có Lê Huyền và Trương Huy Thanh hai người ham thích nói chuyện, bầu không khí rất tốt. Nhưng Lăng Tây Thành lại ăn có chút không vô. Bên trái là vẻ mặt chân chó không chịu buông tha Văn Lý của Trương Huy Nhiên, bên phải là kẻ đang hưởng thụ sự chăm sóc của Mạc Tử Uyên – Mục Chiêu Hòa. Lăng Tây Thành cảm giác mình chuyển thế thật không tồi.