Quyển 1 - Chương 12: Lại một mảnh đồng thau
Dịch giả: Trấn Hà Ấn.Những người kia nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, cũng khó trách vì bản thân tôi còn ngạc nhiên hơn họ. Theo chân lão đầu kia vào từ đường, tôi thấy thi thể Đan Quân trên mặt được che bởi một chiếc khăn lông, dưới đất toàn là nước.
Tôi hỏi lão đầu kia: “Lão tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Lão đầu nói: “Không phải tôi, là hắn có chuyện muốn tìm cậu.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì lão đã chỉ tay về phía thi thể Đan Quân.
Tôi liền nói: “Ông định diễn trò phải không lão tiên sinh.”
Lão đầu không để ý tới tôi, lão lấy chiếc khăn lông trên mặt Đan Quân xuống, nhất thời nụ cười gằn cực độ quỷ dị lại xuất hiện trước mặt tôi, ghê rợn hơn nữa là hai con ngươi trên khuôn mặt đó lại đang chuyển hướng về phía tôi. Tôi vội vàng quay đầu đi nơi khác.
Lão đầu tử lại phủ chiếc khăn lông lại, nói với tôi: “Đừng sợ, chẳng qua là tôi muốn để cho hắn nhìn cậu một chút thôi”. Vừa nói vừa đưa cho tôi một vật: “Tôi tìm thấy trong tay hắn, cậu xem qua một chút, có thể là đồ lấy được từ trong động kia”.
Tôi nhận lấy rồi cúi đầu nhìn thứ đồ lão đầu tử đưa cho, đó là một mảnh đồng thau, một mảnh đồng thau rất nhỏ, có điều tôi nhìn vô cùng quen mắt.
Lão đầu vỗ vỗ bả vai tôi ba cái rồi nói: “Ra ngoài xem thử đi”
Tôi cúi đầu đi ra ngoài, Thiếu Gia hỏi tôi nãy giờ đi đâu, tôi cũng không biết trả lời làm sao, nhìn quanh thấy không có ai mới lén móc từ trong túi xách ra mảnh đồng thau của Vương Toàn Thắng, đặt hai mảnh cạnh nhau, tôi nhất thời giật mình sửng sốt, hai mảnh đồng thau đó vô cùng giống nhau, cho dù là hoa văn, màu sắc hay độ rỉ sét, đều tương đồng, chắc chắn là được lấy ra trên cùng một món đồ.
Lão đầu nói vật này phát hiện được trong tay Đan Quân, vậy thì nó chính là đồ trong cái động kia, nếu như vậy thì….
Tôi bỗng nhiên cảm giác hai chân mình dần nhũn ra, lờ mờ nhận biết mối liên hệ giữa hai người bọn họ.
Thì ra địa điểm mà Vương Toàn Thắng móc được mảnh đồng thau đó chính là cái động ở đáy hồ mà hôm nay chúng tôi tìm thấy. Những món đồ đồng thau mà Vương Toàn Thắng thu được mang bán, hẳn cũng là đồ trong động.
Trong lòng tôi phát sinh một loại dự cảm, có điều không thể nói rõ đó là cái gì. Tôi luôn cảm thấy tôi biết cái gì, lại không thể hình dung ra thứ mà mình biết, loại cảm giác đó quả thực rất khó chịu, giống như là có con kiến đang không ngừng gặm nhấm tâm can của tôi vậy.
Vương Toàn Thắng vớt được đồ trong động, sau đó tử vong, Đan Quân vào động cũng không toàn mạng, chẳng lẽ cái động này có ma lực gì đó khiến cho toàn bộ những người có quan hệ với nó sẽ phải tử vong sao? Điều này quả thực là quá hoang đường rồi.
Tôi suy nghĩ rất lâu, cũng nghĩ không ra được nguyên do, luôn cảm thấy dường như trong chuyện này còn thiếu một mắt xích nào đó mà tôi chưa thể nắm bắt.
Lúc này đám người ở cửa từ đường cũng đã giải tán hết, chỉ còn lại lão đầu kia vẫn nghiêm nghị ngồi trên ghế băng, nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm giác dường như lão có lời muốn nói với tôi, có điều trước sau lão vẫn không chịu lên tiếng.
Thiếu Gia đi tìm tôi khắp nơi là muốn nói với tôi máy cày đã tới, muốn bọn tôi cùng về lại trấn, chúng tôi còn có chuyện khác phải làm.
Tôi gật đầu đồng ý, lên máy cày, đi liền suốt đêm về lại trấn Đông Hoa, ngồi trên xe tôi cảm thấy tâm trí vô cùng mệt mỏi, buồn ngủ nhưng vừa nhắm mắt thì trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của Đan Quân, quả thực là ngủ không được.
Về lại nhà khách, tôi cũng không còn tâm trí đi thu mua đồ cũng không muốn tìm nhà Vương Toàn Thắng để đưa lại năm ngàn đồng nữa, chỉ muốn về phòng trèo lên giường ngủ một giấc thật ngon, quên hết tất cả mọi chuyện này. Có điều Thiếu Gia dường như vẫn vô tư lự, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi những chuyện mới xảy ra.
Về phòng tắm nước lạnh, cơ thể thư thái hơn được một chút, tôi liền định nằm ngủ một giấc, ngủ được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, có điều chưa kịp nằm xuống đã nghe có tiếng người gõ cửa.
Thiếu Gia cũng chuẩn bị ngủ, nghe tiếng gõ cửa liền bật dậy, ngạc nhiên hỏi: “Ai thế?”
Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người: “Là chúng tôi”.
Tôi vừa nghe đã nhận ra là hai lái buôn thảo dược, ngạc nhiên tự nhủ bọn họ nửa đêm canh ba tới tìm chúng tôi làm gì, mua thảo dược sao?
Thiếu Gia mở cửa cho hai người bọn họ vào hỏi: “Hai ông nội của tôi ơi, nửa đêm canh ba các vị còn học làm cú mèo. Chúng tôi mới bị hành cả ngày nay, chuẩn bị ngủ đây.”
Hai lái buôn thảo dược cài cửa lại, đi lại bàn cười nói: “Hai vị mới nói chuyện gì thế, chuyện gì mà khiến hai người mệt mỏi vậy ha?”
Tôi cười khổ: “Thôi bỏ đi? Ai da đừng nhắc tới nữa, nhắc tới là tôi sẽ mất ngủ liền”.
Một trong hai lái buôn thảo dược nói: “Chuyện này đồn ra rất nhanh, muốn dấu cũng không được đâu, chúng tôi vừa mới về đã nghe hết rồi, hai người cũng thật là xui xẻo nha, đυ.ng phải – thi thất tiếu- có khi đen đủi mất ba năm chứ chẳng chơi’.
Chắc là bọn họ đã nghe lão Thái kể lại, tôi nghĩ cái lão Thái này đúng là không phải người biết giữ mồm giữ miệng, sau này nói chuyện phải tuyệt đối cẩn thận, không để lão nghe được rồi lại đi bép xép.
Một lái buôn thảo dược liền hỏi chúng tôi chuyện xảy ra hôm nay cụ thể thế nào, Thiếu Gia cũng là kẻ mồm năm miệng mười, liền thuật lại cho họ nghe một lượt, hai người nghe xong cũng cau mày.
Tôi đang rất mệt mỏi, nhìn dáng vẻ bọn họ muốn nói lại thôi, giống như là có chuyện gì khó nói, không giống như đơn giản tìm chúng tôi tán phét. Tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với họ, liền hỏi bọn họ nửa đêm đến tìm chúng tôi, rốt cuộc là có chuyện gì.
Hai người nhìn nhau, dáng vẻ giống như là không biết trả lời thế nào, im lặng hồi lâu, một trong hai người mới lên tiếng: “Là thế này, chúng tôi có chút chuyện, muốn hai vị cùng đi hỗ trợ một chuyến”.
Điểm kỳ quái trong lòng tôi càng lúc càng lớn dần, Thiếu Gia hỏi: “Chúng tôi có thể giúp gì được cho hai người sao, nghề nghiệp của chúng ta bất đồng? Chúng tôi vốn không am hiểu gì về thảo dược, động vào không cẩn thận còn xảy ra án mạng. Không chừng làm cho người bị bệnh động kinh hóa thành trâu điên thì chết cười, ha ha”.
Một trong hai lái buôn kia liền cười khan, lấy từ trong túi xách bên mình ra một thứ đồ, tôi nhìn qua đó mà một mảnh gương bằng đồng thau, trong lòng tôi nhất thời ai da một tiếng, tự nhủ, không thể nào.
Thiếu gia ngạc nhiên nói: “Ái chà, thì ra là đồng nghiệp, ha ha ha, đưa tôi nhìn thử một chút, xem là món hàng gì.”
Tôi vỗ vỗ để cho hắn thôi nói liều, rồi liền nói với bọn họ: “Các người chẳng lẽ là… Nam ba tử?”
Một trong hai lái buôn thảo dược gật đầu khẽ lên tiếng: “Hiểu biết thật rộng rãi”.
Gương đồng thau là trang bị không thể thiếu của Nam ba tử, Nam ba tử ở Sơn Tây có một ngón nghề vô cùng đặc biệt, vô cùng ghê rợn, chính là nói chuyện với quan tài, đặc biệt khi biết chắc trong quan tài là nữ thi, phải quay lưng lại với quan tài, bàn tay quay vào quan, không được nhìn thẳng vào thi thể trong quan, muốn xem phải xem qua một mảnh gương đồng thau, nếu như bạn thấy trong quan tài có đồ vậy tức là hồn phách chủ nhân quan tài đã bay đi, ngược lại nếu như bạn thấy trong gương là một màu đen kịt, điều đó nói lên rằng phía sau có hồn, lúc này bạn phải lễ bái rồi đứng dậy, lập tức rời đi, không thể quay đầu, nếu quay đầu lại, bạn sẽ xong đời.
Điều này chủ yếu xuất phát từ quan niệm của Nam ba tử, tin rằng trong mắt người sống có một loại ma lực, có thể khiến cho người chết sống lại, vì vậy nên không biết từ lúc nào đã truyền lại lệ đó, đến bây giờ Nam ba tử vẫn nhất nhất tuân theo, không dám cải lệ nửa lần.
Lần đầu khi tôi gặp mấy lái buôn thảo dược kia, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ. Hai gã đó có khí chất vô cùng quái lạ, tướng mạo xấu xí, nhìn qua còn có vẻ ngốc nghếch, toàn thân bốc lên mùi tanh hôi của bùn đất nhưng nhìn kỹ thì lại không giống với người làm nghề nông, quần áo trên người rất tuềnh toàng nhưng lại có vẻ là dân làm ăn lớn. Nhưng tôi vẫn không thể ngờ hai người như vậy mà lại là Nam ba tử.
Có điều Nam ba tử xưa nay hành sự vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lộ thân phận, vậy mà hai người đó nửa đêm canh ba tới phòng tôi tiết lộ thân phận, chẳng lẽ là muốn quay đầu, sau này định chuyển qua buôn đồ cổ, rửa tay gác kiếm không trộm mộ nữa.
Tôi cảm thấy có chút khác thường, có thể nào hai người đó đang mưu tính chuyện gì hay không.
Có điều lúc này thực sự là tôi đã rất buồn ngủ, không có hứng thú làm chuyện gì nữa, liền đề phòng hỏi: “Vậy ra hai người muốn cất nhắc bọn tôi, các người…Tìm chúng tôi hỗ trợ? Chẳng lẽ là muốn chúng tôi đi trộm mộ sao?”
Thương nhân thảo dược kia vội lắc đầu: “Không hẳn là như vậy”, hắn đốt một điếu thuốc, “Thật ra thì chúng tôi vừa rồi đã phá vỡ quy củ, vốn dĩ quy định của chúng tôi là cho dù bị đánh chết cũng không được tiết lộ thân phận, làm việc cũng không được phép kéo người ngoài vào nhóm, có điều bây giờ thực sự là không còn thời gian nữa, chúng tôi bất đắc dĩ mới phải làm như vậy”.
“Là sao?”Tôi hỏi
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, các anh có nhớ cái động hôm nay hai người tìm được không?”. Một lái buôn thảo dược hỏi.
Tôi gật đầu, làm sao có thể không nhớ được đây, gã nói tiếp: “Nửa năm trước, chúng tôi ngồi thuyền xuôi nam, khi đi qua đoạn này của Hoàng Hà, một lão gia trong nhóm chúng tôi thấy dãy núi bên bờ Hoàng Hà kia nhìn qua vô cùng quen mắt, tựa hồ như đã gặp ở đâu”.
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, có điều ông cụ không làm sao nhớ nổi, khi bọn tôi tới được mục tiêu, ông cụ mới đột nhiên kêu lên, thì ra dải núi liền núi Đông Hoa bên bờ Hoàng Hà kia có hình thế hoàn toàn giống với núi Côn Lôn.
Ông cụ liền thấy có nhiều điểm bất hợp lý, Côn Lôn là long mạch của thiên hạ, nếu nói là do thiên tạo mà vô tình hình thành thế núi giống hệt với Côn Lôn, khả năng này gần như là không thể. Ông ấy kết luận rằng cục diện này chắc chắn là do con người đời trước đã chỉnh sửa qua, tạo cho núi có hình thế của núi Côn Lôn.
Có điều dãy núi này vô cùng thấp, vậy thì cho dù có tu sửa lại thế núi cho giống với Côn Lôn về căn bản cũng không có nhiều ý nghĩa, ngược lại còn có thể trở thành cục diện “Khốn” (cục diện bị vây hãm, trở ngại) vô cùng bất lợi.
Nhưng ánh mắt của ông cụ vô cùng sắc bén, ông nói không đúng, núi này mặc dù nhìn qua rất thấp, nhưng là do các người không nhìn thấy phần phía dưới Hoàng Hà, nếu như Hoàng Hà ngừng chảy, thế núi sẽ lập tức được đẩy lên cao, đây là một loại phong thủy tàng đầu (ẩn dấu), vô cùng xảo diệu.
Có điều cho dù người xưa làm giả long mạch Côn Lôn, cũng không nhằm mục đích táng người, loại cách cục phong thủy này, chỉ có một tác dụng, chính là trấn sông, nói cách khác, nơi này, không biết từ lúc nào, bao nhiêu năm về trước, có người đã động thủ dời núi, dùng núi non trùng điệp bốn phía tạo thành một thế Côn Lôn tiểu Long, dùng để trấn nước ở đây, không cho Hoàng Hà lũ lụt tràn lan.
Ông cụ chắc chắn ở đây có chôn bảo vật mắt rồng trấn sông, vô cùng giá trị.
Vì để nghiệm chứng giả thuyết này, mấy người chúng tôi lại ngồi thuyền ra bắc, khi tới đoạn này, bọn tôi cập thuyền vào gần đó tìm kiếm rất lâu, ông cụ dùng bàn tính hoa mai tính toán phương vị bảo huyệt.
Vì có liên quan tới Hoàng Hà nên chúng tôi đo lường tính toán nhiều lần cũng chưa thành công, mãi tới lần cuối cùng, bọn tôi thả xuống một cái xẻng Lạc Dương, khi xẻng cắm xuống bùn, mới được hai thước liền phát hiện trong phù sa có đồ.
Rút xẻng lên kiểm tra, phát hiện gỗ vụn, ông cụ liền nói, dưới nước có một tòa mộ trấn sông.
Mộ trấn sông là một loại mộ đặc thù, tại các nơi phát hiện ra mộ đều có thể tìm thấy những đồ chôn bên trong vô cùng cổ quái, nhưng tuyệt đối không phải là người, có thể là một con cá lớn, có khi là một tượng hình nhân bằng sắt, trải qua các triều đại từ cổ chí kim đều có. Mộ trấn sông sớm nhất được phát hiện ở thời chiến quốc sơ kỳ, những mộ này do ai xây dựng, dùng để làm gì, không ai biết, vô cùng thần bí. Có điều người nghiên cứu chuyên sâu về phong thủy có thể biết trong mộ vốn không có vàng bạc, tài bảo, nhưng có thần khí hiếm thấy.
Mười mấy con mắt chúng tôi liên tục đảo qua đảo lại, xác định cơ bản được phương vị, liền quyết định khi Hoàng Hà cạn nước sẽ đi xuống.
Lão nhân kia liền trà trộn vào người dân trong thôn, chờ đợi thời cơ, còn hai người bọn tôi trẻ tuổi vẫn ra ngoài làm ăn. Thời gian trước nhận được điện báo, nói Hoàng Hà cạn nước, chúng tôi liền vội vã chạy tới, đúng lúc đi cùng xe hai người.
Lúc này tôi đã hiểu sơ qua mọi chuyện, tự dưng hứng thú lại nổi lên, tôi hỏi: “Ý anh là cái động mà chúng tôi phát hiện đó, chính là cửa vào mộ trấn sông”.
Bọn họ nói: ” Đúng, chính xác là như vậy, thật ra thì chúng tôi đã thử thăm dò nhiều lần, có điều nước quá sâu nên vẫn đang chờ đợi, chúng tôi không ngờ các anh cũng tới đó, phát hiện ra cái động dưới đáy hồ, cuối cùng lại còn xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện này chẳng mấy chốc sẽ đồn ra ngoài, nếu như chúng ta không nhanh chóng động thủ, chắc chắn sẽ không còn cơ hội. Cho nên mới đến tìm các anh”.
Tôi liền hỏi: “Vậy các anh có biết chuyện gì xảy ra dưới đó không? Vì sao lại chết người? Trong mộ trấn sông đó có cái quái gì?”.
Một lái buôn thảo dược liền cười nói: “Cụ thể thi chúng tôi không biết, bọn tôi còn chưa vào thử, hơn nữa, tôi nói cho anh biết, Nam ba tử chúng tôi có một câu thế này bên trong cổ mộ, chuyện gì cũng có thể phát sinh, chết một người, đối với chúng tôi mà nói, không có gì là lạ.”
Tôi nhìn hai gã tự xưng là Nam ba tử, trong lòng cảm thấy rất hoài nghi, lại hỏi: “Vậy hai người tìm bọn tôi, là muốn chúng tôi giúp đỡ việc gì? Tôi chưa chắc có thể giúp gì được cho các anh”.
Một trong hai Nam ba tử liền cười, nói: “Chúng tôi đều không biết bơi”.