Chương 2
Lâm Trầm vừa nghĩ vừa nâng tay sờ hai má. Dung mạo chính mình kém xa, dù có thật sự giống, thì chắc cũng chỉ là… bóng dáng mà thôi…?Nghĩ một chút rồi không nhịn được rũ mắt than nhẹ một tiếng, cuối cùng quay đầu trở về. Bị Lý Phượng Lai náo loạn một hồi, tâm tình y ngược lại chuyển biến tốt đẹp không ít, lang thang bên bờ sông vài vòng rồi mới trở về nhà ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hết thảy lại như thường.
Lâm Trầm theo phân phó của cha nghiêm túc luyện võ, nhưng không rõ vì sao làm thế nào cũng không tập trung nổi. Tới đêm lại không yên lòng, đôi tay theo thói quen gõ xuống mặt bàn.
Phòng tựa hồ trở nên rộng hơn nhiều, góc phòng vốn đặt cầm giờ đột nhiên chỉ còn khoảng không, giống như ngực y, trống trống rỗng rỗng, một mảnh tịch liêu.
Mơ hồ như thế qua mấy ngày, một đêm nọ, đang lúc Lâm Trầm một mình ngồi ngẩn người trong phòng, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
“Mau tới, có thích khách!”
“Đem nước tới thư phòng! Mau tới cứu hoả!”
Ngoài phòng không ngừng truyền đến đủ loại thanh âm kêu gào, rõ ràng đã là nửa đêm, ánh lửa lại chiếu rọi hơn nửa viện tử. Bọn gia đinh bốn phía tới tới lui lui, tựa hồ vô cùng gấp gáp truy tìm thích khách.
Lâm Trầm hiếm khi gặp tình cảnh như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc.
Thích khách dám chạy tới phủ đệ của võ lâm minh chủ nháo sự, lá gan cũng thật không nhỏ, không biết là dạng nhân vật nào lại có thể gây ra động tĩnh nghiêng trời lệch đất như thế?
Cảm giác buồn ngủ ban đầu lúc này đều tiêu thất, lòng hiếu kỳ nổi lên, y dứt khoát cầm lấy trường kiếm cạnh bàn bước ra cửa. Chẳng qua muốn xem náo nhiệt mà thôi, không ngờ vừa đi vài bước liền thấy một bóng đen chợt vụt qua trước mắt.
Thích khách?
Lâm Trầm hô nhỏ một tiếng, vội vàng huy kiếm truy kích. Trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ y cơ hồ không rõ dung mạo đối phương, chỉ mơ hồ nhìn thấy người nọ dùng quạt trong tay cản lại.
Rõ ràng là một cây quạt rất bình thường, lại dễ dàng đẩy lùi một kiếm kia, mặc cho Lâm Trầm dụng lực như thế nào cũng không thể tiến tới nửa phần. Hơn nữa mũi kiếm giống như bị đính vào trên quạt, muốn rút cũng rút không được.
…… Xem ra nội lực đối phương hơn mình rất xa.
Lâm Trầm nhíu mi, đang muốn tiếp tục dùng sức lại chợt nghe người nọ nhẹ nhàng cười.
Thanh âm trầm khàn, tiếng cười ngả ngớn phong lưu, cực kỳ giống một kẻ trong trí nhớ. Người nọ gọi là gì…?
Lý Phượng Lai.
Ba chữ vừa mới nảy ra trong đầu, đối phương liền thu quạt về.
Lâm Trầm nhất thời bừng tỉnh, mất đà bị lực đạo kia kéo đi, cả người lao thẳng về phía trước gọn gàng ngả vào l*иg ngực người kia.
“Ai nha, lại có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ rồi, ta thật là diễm phúc không ít.”
Tiếng trêu đùa quen thuộc gần bên tai, Lâm Trầm ngẩn ngơ, giương mắt nhìn lên, quả nhiên đối diện một gương mặt tuấn mỹ tinh tế ── mắt phượng, môi mỏng, như cười như không.
“Lý Phượng Lai, sao ngươi lại ở đây?”
“Thì ra mỹ nhân vẫn còn nhớ tên ta, ” Lý Phượng Lai chớp chớp mắt nhìn, hì hì cười nói, “Chúng ta quả nhiên hữu duyên.”
Khi nói hai tay càng siết càng chặt.
Lâm Trầm vội vàng giãy giụa, đỏ mặt nói, “Nói hươu nói vượn! Mau buông tay!”
“Muốn ta buông đương nhiên có thể, bất quá, trả lời ta một vấn đề trước.” Nói rồi lại cố ý tựa đầu qua, cơ hồ đối mặt với trán Lâm Trầm.
Lâm Trầm ngực nảy lên, vội nghiêng đầu tránh. “Vấn đề gì?”
“Tên.”
“A?”
“Ngươi tên là gì?”
“…… Lâm Trầm.”
“Trầm của ‘trầm ngư lạc nhạn’ sao? Quả nhiên người cũng như tên.”
Lý Phượng Lai cười rộ lên một chút, môi mắt cong cong, sau đó quả nhiên giữ lời buông lỏng hai tay.
Lâm Trầm vừa được tự do vội vàng lùi lại mấy bước, giương kiếm về phía Lý Phượng Lai, hỏi lại một lần, “Sao ngươi lại ở đây?”
Lý Phượng Lai không đáp, chỉ chuyển quạt qua tay kia, nói, “Ngươi ở trong nhà võ lâm minh chủ, lại cùng họ Lâm với tên xú lão đầu kia, cho nên……”
“Ta là nhi tử của ông ấy.”
“Ác, vậy thì phiền toái rồi.”
“Sao vậy?”
Lý Phượng Lai hơi hơi nhăn mi, làm ra vẻ trầm ngâm một lát, đột nhiên lấy trong lòng ra một vật gì đó quơ quơ.
Lâm Trầm tập trung nhìn, không khỏi thốt lên, “Lệnh bài minh chủ của cha ta? Sao lại trong tay ngươi?”
Lý Phượng Lai đem lệnh bài kia kẹp trên ngón tay, tiếp tục quơ a quơ, không chút để ý đáp, “Ta mới trộm từ thư phòng ra.”
“Thì ra thích khách đêm nay chính là ngươi! Ngươi cố ý phóng hỏa, gây ra náo động lớn như vậy chỉ vì trộm lệnh bài này?”
“Ta nghe nói lệnh bài minh chủ này rất thú vị, muốn mượn cha ngươi chơi một chút, đáng tiếc ông ta sống chết không chịu, ta đành phải trộm thôi.” Lý Phượng Lai đúng lý hợp tình gật gật đầu, cười rộ lên, nhướng mi hỏi, “Sao? Lâm công tử định đoạt lại từ tay ta sao?”
Lâm Trầm nghẹn lời, nhất thời không nói gì.
Biết rõ chính mình không phải đối thủ của hắn, có cần liều mạng tiến lên hay không?
Đang do dự, chợt thấy cha từ thư phòng xa xa chạy tới, trung khí mười phần hô to, “Trầm nhi, gia khỏa kia vừa lấy trộm lệnh bài của ta, nhất định không được để hắn chạy!”
Dừng một chút lại cố ý thêm một câu, “Hắn chính là Bảo Chủ Độc Long bảo, công phu dụng độc rất cao, cẩn thận bị đánh lạc hướng.”
Độc Long bảo?
Đó là người trong tà phái, với mình… tuyệt không đội trời chung.
Lâm Trầm nghĩ vậy, lòng vô thức trầm xuống, ngoan ngoãn nghe theo phân phó cắn răng huy kiếm.
Lý Phượng Lai chỉ cười như trước, giậm chân một chút, nhẹ nhàng khéo léo nghiêng đầu chuyển mình, không mất chút sức tránh đi. Lúc hành động, thân hình phiêu dật, tay áo nhẹ nhàng.
Thì ra hắn không những nội lực cao cường, cả khinh công cũng không kém.
Bất quá, Lâm minh chủ đang bay sang hướng bên này, nếu phụ tử hai người hợp lực, Lý Phượng Lai dù có bản lĩnh bằng trời cũng chắp cánh khó thoát.
Lâm Trầm biết rõ điểm này, kiếm đâm ra lại mất chính xác, rõ ràng nhắm ngay ngực Lý Phượng Lai, cuối cùng lại yếu ớt trượt đến cánh tay, không hề có lực sát thương.
Lý Phượng Lai bèn mỉm cười, nhân cơ hội thoát khỏi thế công của y, nhẹ nhàng phiêu phiêu nhảy qua tường.
Dưới ánh trăng, khóe mắt đuôi mày lộ ý cười, cố ý chớp mắt với Lâm Trầm, thấp giọng thì thầm một câu, “Đa tạ.”