Bầu trời phía chân trời nhuộm một tầng trắng nhạt, sương sớm của buổi bình minh mỏng nhẹ phủ lên không khí. Trong rừng, lá cây xanh non trở nên càng tươi tốt, phủ một lớp ẩm mỏng như ngọc, mang theo sức sống của buổi sớm.
Tháng mười một đã là cuối thu, trong hơi thở mang theo cái lạnh thấu xương. Trên sân chạy màu đỏ đặc trưng của trường đại học Nam Kinh, không ít người đang chạy bộ thể dục buổi sáng. Trong không khí vẫn còn vương chút hơi ẩm của sương sớm.
Bầu trời dần sáng lên, tiếng hít thở của đám thiếu niên thiếu nữ mỗi lúc một gấp gáp, nặng nề hơn. Giang Lâm cố nén cảm giác nóng rát khô khốc nơi xoang mũi, cùng với nhịp tim đập gấp gáp, cố gắng giữ cho bước chạy thật ổn định.
Cơ thể hiện tại của anh rất yếu, dù đã trải qua gần một tháng huấn luyện, nhưng vẫn còn cách khá xa so với yêu cầu của chính anh.
Giang Lâm là một nhân viên cấp cao thuộc bộ phận xuyên, vì thành tích xuất sắc, số liệu đạt chuẩn, điểm tích lũy dồi dào nên đã được cho nghỉ hưu. Nhưng vì đắc tội với Chủ Thần của hệ thống, anh lại bị điều xuống làm nhiệm vụ một lần nữa tại các thế giới xuyên nhanh.
Lần này, hệ thống trở nên im lặng, không còn hay lên tiếng như trước, thu hồi toàn bộ “bàn tay vàng” mà anh từng tích góp được, còn kéo dài thời gian nghỉ hưu của anh, lấy cớ là “bộ phận thiếu nhân sự”, thực chất là muốn ép anh phải cúi đầu trước Chủ Thần — chuyện đó sẽ không đời nào xảy ra.
Tuy vậy, nhiệm vụ lần này cũng không quá khó hay kỳ quặc. Sau khi từng trải qua vô số thế giới kỳ lạ, Giang Lâm cảm thấy bản thân vẫn đủ sức đảm nhiệm.
Nguyên chủ tên là Mạnh Nam Tinh, sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cả nhà đã dốc toàn lực để cho cậu ấy vào đại học, kết quả lại khiến gia đình phải nợ nần chồng chất.
Một hoàn cảnh bi thảm như vậy, cũng khá phù hợp với hình tượng “nam chính ngược luyến” điển hình.
Thế nhưng cuốn tiểu thuyết này, lại không hề xoay quanh việc vai chính vươn lên lập nghiệp, mà chỉ đơn thuần là một bộ “ngốc bạch ngọt”, với một nhân vật chính thụ ngây thơ nghèo rớt mồng tơi, bị sắp xếp vào ở chung ký túc xá với các cậu ấm nhà quyền quý.
Trong truyện, ba người thừa kế của những gia tộc tài phiệt giàu có đến mức “có tiền đè chết người” lại cùng học chung trường, và trùng hợp thay Mạnh Nam Tinh lại ở chung ký túc xá với cả ba người đó.
Giang Lâm lau mồ hôi đang chảy bên sườn mặt trắng nõn, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc khó nhận ra: loại xác suất kiểu này, còn thấp hơn cả việc sao Hỏa đâm vào Trái Đất nữa.