Tiểu Mỹ Nhân Bị Quái Vật Xúc Tu Biến Thái Bắt Nạt Đến Khóc [Vô Hạn]

Chương 2

Sau đó, cậu kinh hãi kêu lên một tiếng, đôi chân thon dài bị ép tách ra khiến cậu hoàn toàn mất thăng bằng, cả người chật vật ngã xuống giường, lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp như ngọc.

“Leng keng!”

Một tiếng va chạm kim loại vang lên một cách rõ ràng, lúc này Ôn Tử Khê mới phát hiện cổ tay trái của mình bị trói bởi một chiếc còng lớn và nặng nề, đầu kia xích nối với tường, cổ tay trắng như tuyết của cậu bị siết lại thành những vệt đỏ ám muội.

Cậu căn bản không có đường trốn.

Hơi thở lạnh lẽo áp sát vào bụng dưới của cậu, mang theo sự xâm lược cực kỳ mạnh mẽ và sự xấu xa không hề che giấu.

Ôn Tử Khê run rẩy nắm chặt những ngón tay trắng hồng.

Cậu giống như một con cừu non bị chờ làm thịt, bất lực mở to mắt muốn nhìn rõ kẻ đang động tay động chân với mình là ai, nhưng trong bóng tối mịt mùng này, cậu chỉ có thể cảm nhận được những đầu ngón tay lạnh lẽo mà thô ráp đang vuốt ve, trườn bò trên lớp thịt non bên trong bắp chân cậu, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

Không, không lẽ muốn ăn thịt cậu sao...

Hàng mi dài cong vυ't của cậu khẽ run rẩy rũ xuống, đôi mắt xanh biếc hơi giãn ra vì kinh hãi phủ một tầng hơi nước, Ôn Tử Khê thậm chí nín thở, toàn thân không ngừng run rẩy.

Người kia dường như vẫn cảm thấy chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đưa tay vén chiếc áo trắng mỏng manh trên người cậu lên, chỉ vừa bằng lòng bàn tay, vòng eo mềm mại trắng nõn bị ép phơi bày trong không khí.

Hai chân Ôn Tử Khê lơ lửng giữa không trung, đôi mắt mở to vì sợ hãi.

“Đợi... Đợi một chút...”

Bàn tay làm loạn chẳng những không dừng lại vì lời cầu xin của cậu, mà còn thô bạo hơn, dán sát vào làn da trắng muốt, đầu ngón tay ấn mạnh xuống.

Ôn Tử Khê kinh hãi nhắm chặt mắt.

Một tiếng “cạch” vang lên, một vệt sáng trắng xuyên qua căn phòng đen kịt, chiếu sáng cả căn phòng hơn một chút.

Áp lực đè nặng trên người bỗng nhiên biến mất, Ôn Tử Khê đổ gục xuống giường, thở dốc như vừa thoát khỏi cái chết.

Xung quanh im phăng phắc, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ còn cảm giác bị theo dõi vẫn mơ hồ lởn vởn khắp phòng.

Ngoài cửa, một vị Hồng y giáo chủ trong giáo phục thánh khiết chậm rãi bước tới. Giày vải trắng trên nền nhà phát ra tiếng sột soạt. Ông ta giống như một cỗ máy không cảm xúc, lặng lẽ mở khóa xiềng xích trên tay Ôn Tử Khê rồi quay người rời đi.