“Anh trai… Tốt bụng ơi, hôm nay tôi tiêu tiền thực sự rất vui, tôi đi trước đây.”
Đêm xuống, sau khi trải nghiệm cuộc sống của người giàu, Chung Hủ sảng khoái tinh thần chuẩn bị về nhà.
Lục Hành Tắc nhướn mày: “Em còn chưa lấy đồ mình mua.”
“Cho anh đó. Anh đi theo tôi cà thẻ cả ngày, chắc mỏi tay lắm nhỉ? Cực khổ cho anh rồi.”
“Đô Lục Hành Tắc tôi đã tặng thì sẽ không có chuyện lấy lại.” Lục Hành Tắc nói: “Tôi đưa em về nhà, tiện mang đống đồ đó về nhà cho em luôn.”
Trong đầu Chung Hủ lập tức vang lên tiếng còi báo động, sợ Lục Hành Tắc này là tên biếи ŧɦái rình rập gì đó. Cô tuyệt đối không dám đưa người lạ về nhà.
“Vậy thế này nhé, mỗi bên nhường một bước.” Chung Hủ nói: “Anh tặng tôi siêu xe, tôi tự lái về nhà.”
“…”
Hay cho cái mỗi bên nhường một bước.
Mà điều Chung Hủ không ngờ tới nhất là, sau khi nhìn cô một lúc lâu, Lục Hành Tắc thật sự gật đầu đồng ý.
Tục ngữ có câu: Không được tùy tiện nhận đồ của người lạ.
Lái xe trên con đường đêm, Chung Hủ bắt đầu tính xem nên dừng xe ở đâu.
Dù có lái xe đi thật nhưng mục đích chính chung quy vẫn là thoát khỏi Lục Hành Tắc. Cô tuyệt đối không thể dừng xe ngay trước nhà mình, kẻo anh ta lần theo GPS mò tới nơi.
Đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên.
“Là tôi, Lục Hành Tắc.”
Lông mày Chung Hủ nhíu lại, có linh cảm chẳng lành: “Anh gọi điện làm gì vậy? Không biết đang lái xe mà nghe điện thoại là không an toàn à?”
Đều bên kia điện thoại, Lục Hành Tắc bình thản nói: “Chúng ta kết hôn đi. Tôi rất thích em, tôi muốn có được trái tim em.”
Chung Hủ cạn lời.
Nếu không phải chỉ số thân mật vẫn ổn định ở mức 30 thì cô đã suýt đã tin lời dối trá đó rồi.
“Hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung học hành, không muốn kết hôn.”
“Em muốn từ chối tôi sao? Tiểu Luyến, người dám từ chối tôi đều không có kết cục tốt. Nhưng tôi thích em, tôi sẽ chăm sóc em cả đời.”
“Sao tôi lại thấy anh đang đe dọa tôi nhỉ?”
Cảm giác bất an càng lúc càng nặng nề, Chung Hủ lập tức lái xe tấp vào lề đường, tính đỗ xe lại.
Cô đạp phanh ——.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Tiếng tim đập dồn dập.
Xe vẫn lao vun vυ't trên đường.
Phanh không ăn!
Quả nhiên,.
Trong thời khắc phẫn nộ tới cực điểm, Chung Hủ lại bật cười.
“Lục Hành Tắc, anh muốn dùng thủ đoạn này để ép tôi à? Vậy thì anh nhầm rồi. Điều tôi không sợ nhất, chính là cái chết.”
Đêm càng lúc càng khuya, đường phố càng ngày càng thưa thớt, Chung Hủ lái xe như bay qua từng con phố trong thành phố.