Lần này có mốc thời gian cụ thể là lễ kỷ niệm thành lập trường, cô muốn xem thử nếu mình kiên quyết không kích hoạt cốt truyện thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, vào đúng ngày lễ kỷ niệm, khi hội trưởng hội học sinh chạy đến chất vấn cô về đồ chuẩn bị đâu rồi, cô vẫn giữ vẻ mặt đầy chính khí: “Tôi không chuẩn bị gì cả, tạm bợ cho qua đi.”
Hội trưởng hội học sinh cũng bị thái độ của cô làm cho sửng sốt, tức đến mức “Cô cô cô” lắp bắp cả một tràng dài, rồi tức tối bỏ đi.
Khả Khả nhìn cô, ánh mắt đầy thương cảm: “Cậu xong rồi…”
Chung Hủ mỉm cười: “Nhiệm vụ hủy bỏ, sướиɠ quá.”
Nhưng sự thật cho thấy cô đã vui mừng quá sớm rồi.
Nửa giờ sau, hội trưởng hội học sinh vui vẻ đến tìm cô.
Anh ta vỗ vai Chung Hủ, cười hài lòng: “Tốt lắm, rất hoàn hảo.”
Trên đầu Chung Hủ chầm chậm hiện ra một dấu chấm hỏi.
Hội trưởng nói: “Trợ lý của Tổng giám đốc Lục từ Lục Thị vừa gửi đến vật liệu mới, tốt hơn đồ chúng ta đặt trước đây rất nhiều! Nghe trợ lý nói, Tổng giám đốc Lục nghe thấy lời của Tiểu Luyến lúc nãy, rất thích tính cách của Tiểu Luyến, vì vậy quyết định giúp chuẩn bị vật liệu…”
Trên đầu Chung Hủ lại chầm chậm hiện ra dấu chấm hỏi thứ hai.
Không cần nói, chắc chắn Tổng giám đốc Lục này là nam chính thứ hai rồi.
Nam chính trong trò chơi này chắc hẳn cũng chẳng phải người bình thường đâu nhỉ? Cô nhìn lại mình, đúng là người xui xẻo thì dễ gặp ma thật.
Ngay lúc Chung Hủ đau đầu muốn chết thì một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ phía trên đầu cô.
"Làm ơn dời tay khỏi vai Tiểu Luyến."
Hội trưởng cứng đờ, ngơ ngác nhìn Mẫn Tinh Đồ đang bước tới.
Mẫn Tinh Đồ tiếp lời: "Cậu có ba giây, nếu không, tôi sẽ phế tay cậu."
Hội trưởng: “…”
Chung Hủ: “…”
Ông anh thứ hai xuất hiện, vậy mà cô lại quên mất ông anh đầu tiên?
Chung Hủ quyết định bỏ chạy.
Tránh xa bệnh nhân tâm thần, tlấy lại tâm trạng tốt.
Một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, trong cửa sổ xe là một góc nghiêng cực phẩm.
Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn Chung Hủ, ánh mắt lạnh lẽo như sương tuyết.
“Cô gái cá tính, sao lại bỏ chạy?”
Nếu có thể làn mưa bình luận, giờ này Chung Hủ chắc chắn là người dùng bị cấm vĩnh viễn vì vi phạm nội quy.
Cái này có thể trách cô sao? Có trách thì trách cái map trò chơi này quá nhỏ, đi một vòng cũng có thể đυ.ng trúng ông anh thứ hai mà cô vẫn luôn cố tính tránh né.
Ông anh thứ hai hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt chết trân của cô, tiếp tục nói: “Trốn học không phải là việc một cô gái ngoan nên làm.”