Chung Hủ gật gù cho qua: “Ừ.”
“Cậu thấy loại thức ăn này thế nào? Nó hay ăn loại này… À, tớ còn định mua cho nó một cái nhà cây nữa.”
Chung Hủ vốn đang gật gù cho có, chợt giật mình: “Nhà cây cho mèo?”
“Ừ.” Mẫn Tinh Đồ cười tươi: “Tớ quyết định nhận nuôi nó rồi. Cũng để nó khỏi bị những con mèo khác trong trường bắt nạt. Nhưng cậu yên tâm, tớ biết cậu cũng rất quý nó, cậu có thể thường xuyên đến nhà tớ thăm nó mà.”
Lúc này bác sĩ thú cưng cười ha hả chen vào: “Nuôi mèo cùng nhau sẽ là một kỷ niệm rất đẹp đấy, tình yêu tuổi học trò ngọt ngào thật.”
Mẫn Tinh Đồ không phản bác, chỉ mỉm cười nhìn Chung Hủ.
Chung Hủ bị câu nói của bác sĩ làm cho nổi da gà, vội vàng cắt ngang: “Thôi thôi, để tôi tự nuôi là được, cậu không hợp nuôi mèo, càng không nên động vào mèo.”
Mẫn Tinh Đồ ngạc nhiên: “Lại sao?”
Chung Hủ cố tình mỉa mai: “Nếu tay hoàng tử piano bị mèo cào thì sao?”
“Tiểu Luyến, không ngờ cậu lại lo cho tớ như vậy.”
“…”
Chung Hủ xách túi mèo rời khỏi bệnh viện.
“Tiểu Luyến, cậu thật sự không để tớ đưa cậu về à? Một mình mang mèo về mệt lắm.”
“Không cần, tôi rất khỏe.”
“Đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ nhắn cho tớ.” Mẫn Tinh Đồ nói thêm, “Tiểu Luyến, hôm nay ở bên cậu, tớ rất vui.”
Một đường yên bình.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mèo, Chung Hủ quyết định đi tắm. Cô xả nước nóng, nhưng khi cầm quần áo sạch quay lại phòng tắm thì nhạy bén phát hiện có điều gì đó không ổn.
May mà khi ra ngoài cô luôn cảnh giác nên lập tức nhận ra sự thay đổi trong phòng tắm: Cánh cửa sổ vốn định chờ lấy xong quần áo mới kéo rèm, nhưng giờ rèm lại đã được kéo kín.
Cô tuyệt đối tin vào trí nhớ của mình.
Trong nhà có một người khác.
Nghĩ đến đây, cô lập tức rời khỏi phòng tắm.
Trong phòng khách, ánh mắt Chung Hủ rà soát khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên hai vật —— Con dao gọt trái cây trong rổ trái cây và chùm chìa khóa trên tủ giày.
Sau một thoáng suy nghĩ, cô cầm lấy chìa khóa.
Dao thì sắc thật, nhưng thể lực của cô không thể hơn con trai được, lỡ bị phản sát thì ăn đủ.
Ngay khi cô cầm chìa khóa lên, trước mắt hiện ra một dòng chữ.
【Chìa khóa bỏ đi.】
Chủ nhân lười biếng mãi không vứt cái chìa khóa vô dụng này đi, nó chẳng mở được cái gì cả. Không hiểu ai lại đi nhặt rác về thế này không biết.
Chung Hủ cầm chặt chìa khóa, cọ lên tường, dần dần, đầu chìa khóa trở nên sắc nhọn. Cô giấu nó trong lòng bàn tay.
Nước nóng trong phòng tắm vẫn đang chảy ào ào, hơi nước bốc lên bay qua cánh cửa chưa đóng sang phòng khách.