Chương 46
Công ty của Bạch Ân kinh doanh mảng‘ăn chơi trác táng’ ở phía tây thành phố H. Nói là công ty cũng không đúng lắm. Mỗi cổ đông điểu khiển một mảng riêng, cũng có ‘đồ đệ’ riêng của mình, ngoại trừ Bạch tiên sinh – người có thư ký là Tang Bắc – thực chất anh là cổ đông, công ty đến một chức giám đốc cũng không.Bạch Ân là kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp đó, nhưng vì đỉnh kim tự tháp rất cao, rất xa, không với tới được, nên cổ đông nào cũng cố sống cố chết mà thu nạp tài nguyên, chủ động quá khiến cho Bạch Ân đã nhàn càng không có việc để làm.
Tiễn Trịnh Hòa rồi, Bạch Ân lên lầu, thay quần áo, phòng quần áo chỉ đặt vàikiểu dáng quần áo ông đã dùng, Bạch tiênsinh chọn bộ màu trắng, chợt phát hiện trong túi áo có một hộp nhỏ, mở ra thì thấy một chiếc kẹp cà vạt màu bạc.
Ông nhớ đây là quà đưa cho Trịnh Hòa, nhưng không biết hôm đó cậu dở hơi thế nào lại không nhận lấy, khiến ông có chút thất vọng.
Bạch Ân thử kẹp nó lên cà vạt của mình, tinh xảo lại trang nhã, rất phù hợp thẩm mỹ của ông. Bạch Ân đứng trước gương, ngẩn ra, tự hỏi làm thế nào để Trịnh Hòa nhận lấy món quà này của mình. Thời gian cứ thế trôi qua, điện thoại ông vang lên, giọng nói vui sướиɠ của Trịnh Hòa truyền tới: “Bạch tiên sinh! Em bận xong rồi! Đạo diễn “Xuân Kiếp” hài lòng với em lắm, Thành thiếu cho em năm ngày nghỉ, nghỉ xong liền quay phim!”
Bạch Ân: “… Nhanh thế sao.”