Đọc Tâm Phát Hiện Bạn Cùng Phòng Đều Là Chó Điên

Chương 6

Tống Dực Dương mặt dày đến mức khó tin, hoàn toàn không nhận ra cậu không muốn nói chuyện với anh. Giống như con vẹt già lắm mồm, cứ lải nhải bên tai cậu, ồn ào muốn điên đầu.

Phương Ninh chỉ biết bẻ ngón tay, mím môi, có trả lời thì cũng câu được câu không.

Tống Dực Dương tự biên tự diễn, nói chuyện một mình suốt ba phút.

Ba phút sau, Tần Uẩn Chi quay lại.

Anh vừa chạy xong, thấy bên cạnh Phương Ninh có người, bước chân hơi khựng lại một chút, sau đó đưa điện thoại cho Phương Ninh.

Phương Ninh nhận lấy, chụp hình bài chạy để nộp, rồi cất điện thoại, đứng dậy đi về phía Tần Uẩn Chi.

Còn chưa kịp nói với Tống Dực Dương rằng mình phải đi, đối phương đã nhướn mày lên:

“Chạy hộ à?”

Chỉ ba chữ đơn giản, khiến sắc mặt Phương Ninh lập tức trắng bệch.

Chạy hộ là vi phạm nội quy. Nếu Tống Dực Dương đi báo mình…

“Sao không gọi tôi chạy giùm cho?”

Tống Dực Dương bày ra vẻ không vui, nhưng vẫn cố gắng bán mình:

“Tôi chạy 1000 mét chưa tới ba phút.”

Hai phút năm mươi lăm giây cũng là chưa tới ba phút, không thể để thua kém Tần Uẩn Chi được.

Ánh mắt Tống Dực Dương nóng rực nhìn Phương Ninh:

“Suất này chạy xong chưa? Nếu còn dư tôi có thể giúp cậu.”

“...Chạy xong rồi.”

Phương Ninh không muốn dây dưa, vội giấu mình sau lưng Tần Uẩn Chi, mím môi quay đầu đi.

Một đoạn cổ trắng nõn lộ ra dưới ánh chiều tà, rơi vào mắt Tống Dực Dương, làm tim hắn đập mạnh như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.

Đồ nhà quê nhỏ này, sau ba năm học ở S Đại, càng lớn càng đẹp.

Chút nào cũng không giống người từ quê lên, trái lại lại giống kiểu thiếu gia nhà giàu được nuôi chiều kỹ lưỡng.

Tính cách thì vừa bướng bỉnh lại vừa ngang ngược. Chỉ cần cậu nói không hài lòng điều gì là lập tức sầm mặt, chẳng buồn giả vờ lấy một chút.

Bị đối xử như thế, lẽ ra Tống Dực Dương phải cảm thấy bực bội mới đúng.

Dù sao thì, khi nào đến lượt thiếu gia Tống đây phải chạy theo người khác?

Thế nhưng anh lại hoàn toàn không thấy giận, ngược lại còn cảm thấy bộ dáng Phương Ninh không thèm để ý mình, lại còn ngầm phát cáu như vậy, cực kỳ đáng yêu.

Dù cho anh cũng chẳng hiểu mình đã làm gì chọc giận cậu.

Tống Dực Dương hít sâu một hơi, cắn mạnh đầu ngón tay mới lấy lại được bình tĩnh.

“Đi rồi.” Tần Uẩn Chi gọi một tiếng với Phương Ninh.

Phương Ninh vội vàng đuổi theo, bỏ lại Tống Dực Dương đang đứng ngây ra như phỗng phía sau.

“Cậu ta định mách lẻo tôi đấy.” Đi được một đoạn, Phương Ninh nghiêm túc nói.

Tần Uẩn Chi: “...”

Phương Ninh nói tiếp: “Cậu ta còn chê tôi chạy không nổi nổi 1000 mét.”

“Tần Uẩn Chi, sao cậu cứ hay dính tới mấy người kỳ quặc vậy chứ.” Gặp phải Tống Dực Dương hôm nay làm Phương Ninh cực kỳ bực bội.

Cậu đá chân lên viên đá dưới đất, giọng dỗi dằn như một cái bánh kem chanh nhỏ: “Cậu ta chắc chắn là đến tìm cậu.”

“?”

Tần Uẩn Chi nghiêng đầu: “Tôi vừa nãy có nói với cậu ta câu nào đâu?”

“Chẳng phải tôi với cậu ta cũng chẳng quen thân gì, tự dưng lại chào hỏi tôi, còn nữa, cậu ta đâu có ưa tôi.”

“Cậu quen biết cậu ta, cậu ta chắc là thấy cậu nên mới tới lấy lòng tôi, muốn tôi đưa thư tình hộ.” Phương Ninh bĩu môi.

Từ lúc họ vào học ở đại học S, mấy chuyện kiểu này vẫn thường xảy ra.

Người tỏ tình với Tần Uẩn Chi thì nam có, nữ cũng có.

Mà Phương Ninh thì luôn là người giúp anh thu thư tình, kiểu như một đàn em thân tín.

Chỉ có điều, đó là chuyện ngày xưa rồi.

Bây giờ, Tần Uẩn Chi mới là “đàn em”.

Hơn nữa còn không vui vẻ gì cho cam.

Phương Ninh đá bay một viên đá nhỏ: “Cậu ta thích cậu đấy.”

Dựa vào cái gì chứ.

Tần Uẩn Chi cũng có gì đặc biệt đâu.

Ngoại hình cũng có đẹp hơn ai đâu.

Rõ ràng từ nhỏ ai cũng khen người đẹp là cậu cơ mà, sao vào đại học mọi thứ lại đảo ngược hết vậy?

Tần Uẩn Chi: “...”

“Cậu đúng là ong bướm bay loạn.” Phương Ninh phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của Tần Uẩn Chi, tự mình lảm nhảm: “Dây dưa đủ kiểu với đủ người...”

“Phương Ninh...” Tần Uẩn Chi ngắt lời cậu: “Đừng nói bậy.”

Hừ.

Tôi cứ nói đấy!

Cứ nói đấy!

Phương Ninh mím môi, lặp lại hai lần.

“Đồ ong bướm bay loạn!” Phương Ninh đột ngột nghiêng người, đấm cho Tần Uẩn Chi một cú thật mạnh.

“Đoong” một tiếng nặng nề vang lên.

Rất mạnh.

Cực kỳ mạnh.

Cú đấm đó dồn hết cơn giận mà Phương Ninh không dám trút lên Tống Dực Dương, dồn hết lên người Tần Uẩn Chi.

Đấm xong còn bỏ chạy ngay, sợ Tần Uẩn Chi nổi nóng rồi đòi xử lý mình.

...Đúng là đồ nhóc con ngang ngược.

Nhìn bóng dáng cậu chạy xa dần, Tần Uẩn Chi chỉ cảm thấy chỗ vừa bị đấm như bừng lên một luồng nóng lạ.

Anh cúi mắt xuống, im lặng một lúc, rồi bất ngờ bật cười khẽ một tiếng.