Khi anh ta thanh toán 13.000 tệ tiền cơm, nhìn số dư còn lại không nhiều trong thẻ, sự phiền muộn trong lòng dâng đến đỉnh điểm.
Rời khỏi nhà hàng, anh ta lại lần nữa gọi điện thoại cho Tô Mộc Dao, thấy vẫn không ai nghe máy, anh ta trực tiếp quay về trường học.
Sau khi hỏi thăm, mới biết Tô Mộc Dao hôm nay không đến lớp.
An Tử Dương biết chỗ ở của nhà họ Tô, đó là một khu dân cư nhà giàu rất nổi tiếng ở thành phố A, nhưng anh ta sợ tùy tiện đến cửa sẽ đυ.ng phải cha mẹ nhà họ Tô, chỉ có thể cưỡng chế kìm nén lại lửa giận trong lòng.
Lúc này anh ta bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước khi Tô Mộc Dao nói cho anh ta số điện thoại bàn của biệt thự nhà họ Tô, anh ta chỉ tùy tiện nghe qua loa không nhớ kỹ cũng không lưu vào di động.
Nhưng rất nhanh An Tử Dương lại tự tin nở nụ cười, người phụ nữ kia yêu anh ta như vậy, cô khẳng định sẽ nhanh chóng liên lạc với anh ta thôi.
…
Không người quấy rầy, Mộc Dao ngủ một giấc này rất ngon, sau khi tỉnh lại cơn đau đầu cũng giảm đi nhiều.
Lướt di động, thời gian hiển thị hai giờ chiều, trên đó còn có mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó hơn phân nửa đến từ An Tử Dương.
Cha nội này, may mà cô có nhìn xa trông rộng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, nếu không giấc ngủ này đừng hòng yên ổn.
Ọt ọt, bụng bắt đầu hát bài ca trống rỗng, Mộc Dao rời giường vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt rồi đi xuống lầu.
"Dì Vương, có cơm ăn không ạ?"
Căn cứ ký ức của nguyên chủ, dì Vương là bảo mẫu nhà họ Tô thuê, từ nhỏ đã chăm sóc cô, nấu ăn rất ngon.
"Có có có, đồ ăn sớm đã nấu xong rồi, vừa rồi lên lầu thấy con ngủ say nên không gọi con."
Dì Vương gần 50 tuổi, tóc búi gọn gàng, cười rộ lên lại có vẻ mặt hiền từ, tay chân lanh lẹ bưng lên một bàn đồ ăn.
Sườn xào chua ngọt, cá hồi chiên sả, bông cải xanh xào tôm nõn, nộm măng giòn, lại kèm thêm một bát canh nấm tuyết ấm bụng.
Mỗi món ăn phần lượng rất ít, nhưng chủng loại lại rất nhiều, hơn nữa tất cả đều là món nguyên chủ thích ăn, hiển nhiên dì Vương đã bỏ ra không ít tâm tư.
Mộc Dao bưng bát cơm cảm động muốn khóc, đối với một người từ nhỏ đã tự lập, quanh năm ăn cơm căn tin mà nói, những ngày áo tới đưa tay, cơm tới há miệng này quả thực là cuộc sống thần tiên.
Lại lần nữa ca ngợi đại thần xuyên không, bắn tim.
Đồ ăn quá ngon, Mộc Dao không cẩn thận ăn hết một bát lớn.
Dì Vương thấy vậy rất vui vẻ, cười nói: "Dao Dao hôm nay ăn uống tốt quá."
"Là do dì Vương nấu ngon ạ." Mộc Dao như con mèo lười biếng híp mắt lại, xoa xoa bụng: "Con ăn no căng bụng rồi."
Cảm ơn đây là thế giới bình thường, nếu dì Vương giống như trong truyện tổng tài bá đạo gọi cô là “tiểu thư” thì cô nhất định sẽ không tiêu hóa nổi.