Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Độc Ác Cướp Mất Bàn Tay Vàng

Chương 5

Đường Tình không để ý đến những bình luận còn lại, gửi riêng thông tin sao kê nợ cho từng con cá trong ao, thái độ thành khẩn bày tỏ mình nhất định sẽ trả tiền.

Hệ thống vẫn hơi không yên tâm: [Như vậy là được rồi à? Nhiều tiền thế, cô định trả thế nào?]

“Cậu sẽ giúp tôi mà, đúng không?” Đường Tình tháo cặp kính gọng vuông xấu xí xuống: “Nếu là Cố Tiểu Mạn, cậu định giúp thế nào?”

Hệ thống lập tức trở nên ấp úng: [Tôi, tôi bây giờ...]

[Không có cách nào giúp cô, tôi hết năng lượng rồi...]

Đường Tình: “Hừ, quả nhiên, đồ tốt đều bị Cố Tiểu Mạn nhặt hết rồi.”

“Thôi được, dù sao tôi cũng chẳng trông mong gì cậu bây giờ có ích được bao nhiêu.”

Hệ thống ngốc bạch ngọt này vì cứu Cố Tiểu Mạn, chắc chắn đã dùng hết mọi thứ có thể dùng, chỉ để lại cho mình một cái vỏ rỗng. Đến hiện tại, chẳng giúp được việc gì.

Có điều tiểu thế giới là do hệ thống mang mình tới, moi được chút thông tin từ hệ thống ngốc bạch ngọt này chắc không thành vấn đề.

Trong đầu Đường Tình nhanh chóng lướt qua mọi thông tin hiện có: thân phận là sinh viên đại học, việc học này chắc chắn phải tiếp tục, ít nhất phải lấy được bằng tốt nghiệp.

Giọng nói không tệ, có thể cân nhắc bắt đầu từ phương diện này.

Theo lời hệ thống, mình cần có được sự yêu thích của nhiều người, làm thế nào để thay đổi tình cảnh nữ lừa đảo hiện tại mới là việc cấp bách.

“Ăn cơm trước đã, xã hội hiện đại mà còn nuôi bản thân thành bộ dạng dân tị nạn thế này.” Chán ghét liếc nhìn làn da của mình, vàng vọt, thô ráp, xỉn màu do suy dinh dưỡng.

Cô chọn khu phố ăn vặt bên cạnh Đại học A. Xét thấy nguyên chủ đã lâu không ăn uống tử tế, dạ dày chắc cũng không tốt lắm, Đường Tình tùy tiện gọi một bát cháo kê rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống đã nghe thấy bàn bên cạnh bàn tán:

“Mấy cậu mau xem, Đường Tình xin lỗi rồi kìa!”

“Con nhỏ này thật sự học trường mình à? Chưa thấy bao giờ, trông cũng không khó coi lắm nhỉ, chỉ hơi quê thôi.”

“Đúng là ghê tởm thật, Tưởng Y Y là nữ thần của tôi đấy, cảm giác nữ thần của mình bị làm bẩn rồi.”

“Ha ha ha, anh em, xem tôi phát hiện ra gì này. Đây có phải anh Nhạc không?” Đột nhiên một nam sinh như phát hiện ra điều gì đó, giơ điện thoại lên: “Là anh Nhạc đúng không, tôi thấy avatar này giống của anh Nhạc.”

“Anh Nhạc hình như dạo trước cứ ôm điện thoại cười ngây ngô.”

“Ha ha ha, anh Nhạc cũng là đại gia trong danh sách của Đường Tình à?”

“Còn bị lừa mất năm nghìn tệ nữa chứ...”

Trong lúc họ nói chuyện, Đường Tình thấy một nam sinh cao lớn bước vào, vóc dáng cực kỳ cao, ít nhất cũng một mét chín.

Trên người chỉ mặc một chiếc áo bóng rổ đơn giản, rộng thùng thình, trán và cằm còn nhỏ vài giọt mồ hôi, xem ra vừa mới chơi bóng xong.

[Đường Tình, Đường Tình, đây là nam chính số hai của cô, Dương Minh Nhạc! Chinh phục cậu ta cô sẽ nhận được năm triệu điểm tình yêu!] Hệ thống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi điều gì đó, hét lên không ngừng trong đầu Đường Tình: [Oa, Đường Tình, nam chính số hai này trông cao quá!]

[Dương Minh Nhạc hơn cô một khóa, tháng trước hai người ghép đôi qua voice chat, Dương Minh Nhạc là người mê giọng nói, lập tức bị giọng của cô thu hút.]

[Cô nói quên mật khẩu thẻ ngân hàng, cần gấp tiền trả tiền nhà, lừa cậu ta năm nghìn tệ.]

Trong lúc hệ thống nói, Đường Tình cũng đang đánh giá nam chính số hai của tiểu thế giới, phải công nhận rằng, Dương Minh Nhạc đúng là một đối tượng yêu đương không tồi.

Cơ bắp lộ ra của Dương Minh Nhạc săn chắc, vừa nhìn đã biết là được rèn luyện lâu dài, khác một trời một vực với thân hình mỏng manh của đám tiểu thịt tươi trong giới giải trí kiếp trước.