[Xuyên Nhanh] Không Phải Cậu Là NPC Độc Ác Sao? Sao Lại Ngoan Như Vậy

Thế giới 1 - Chương 1: Ông chủ nhà trọ & Người chồng đã chết

Trong vùng núi hoang vu, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt thò đầu ra từ phía sau một gốc cây khô.

Phía trước không xa, có một chiếc xe địa hình đang đỗ, trên xe là một đôi nam nữ quần áo xộc xệch, đang ngồi chồng lên nhau mà hôn đắm đuối, không chút kiêng dè.

Mặt Ôn Địch nóng bừng, cậu chỉ dám liếc nhìn hai cái rồi lập tức cụp mắt quay đi, hàng mi dài khẽ run, thầm hỏi hệ thống trong đầu: [Hai người đó vi phạm điều cấm kỵ rồi đúng không? Vậy tôi có thể dọa chết họ được chưa?]

Hệ thống 193 lạnh lùng phát ra âm thanh máy móc: [Ký chủ có thể tự quyết định. Không nhất thiết phải “dọa chết”, cậu cũng có thể trực tiếp gϊếŧ họ.]

Ôn Địch là BOSS nhot thân tín nhất dưới trướng BOSS lớn thống trị phó bản. Cậu nhớ lại khoảnh khắc bản thân tỉnh lại trong bóng tối, được BOSS lớn tin tưởng và giao phó trọng trách thì tinh thần lập tức phấn chấn: [Được! Cách nhà trọ còn ba cây số! Đám người này dám ngang nhiên như vậy, tôi phải dạy cho họ một bài học!]

Cậu vừa nói vừa lặp lại những câu nói từng được nhồi nhét liên tục trong giai đoạn huấn luyện. Khuôn mặt trắng trẻo bỗng lộ ra một biểu cảm tà ác đến cực độ.

Đôi mắt đen nhánh như lưu ly bắt đầu đỏ thẫm như máu, càng khiến gương mặt trắng bệch thêm phần nổi bật.

Cậu nhe răng trợn mắt làm bộ dữ tợn, cẩn thận bước ra khỏi rừng, như sợ bị đám người kia phát hiện.

Một bước, hai bước... Sắp sửa bước ra khỏi vùng rừng rậm tối om.

Đúng lúc ấy, một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cậu: “Nhóc con, cậu đang làm gì ở đây?”

Ôn Địch thét lên một tiếng chói tai, hoảng sợ ngã nhào xuống bãi cỏ, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh, anh...”

Người đàn ông đó cao lớn, gần như cao đến một mét chín, gương mặt lạnh lùng, tay cầm một cây đuốc, mặc áo sơ mi nhạt màu và quần dài xám tro. Đôi chân dài như muốn đè cậu dưới đất.

Lúc này, đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông nhìn Ôn Địch từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh băng khiến tim cậu run lên vì sợ.

Thiếu niên không biết mình đã khóc. Dưới ánh trăng, đôi mắt đen như mắt mèo lấp lánh như những viên ngọc thấm nước, hàng mi dài như lông quạ, chiếc mũi nhỏ xinh vì lạnh mà đỏ lên, môi do sợ hãi mà cắn đến sưng mọng, hồng hồng mềm mềm. Thân hình thì nhỏ bé gầy guộc.

Tóc đen mềm mại phủ trước trán, lộ ra đôi tai nhỏ, trông rất ngoan ngoãn.

Ánh mắt người đàn ông như có trọng lượng, từ đỉnh đầu cậu lướt một lượt xuống đến đầu ngón chân, đáy mắt càng thêm tối sầm. Giọng nói vang lên lạnh như gió trong hầm băng: “Nói chuyện.”

Ôn Địch run lên theo phản xạ, vừa định lấy can đảm phản bác lại thì từ xa nhóm người trên xe địa hình cũng đi đến.

Họ nghe thấy tiếng động, giật mình tưởng ai đó bị hại, suốt vài phút không dám cử động, cho đến khi có người dùng ống nhòm nhìn rõ cảnh tượng bên này.

Là Phó Trấm!

Người đang đứng đầu bảng xếp hạng người chơi!

Sau mỗi phó bản, hệ thống sẽ tự động chấm điểm dựa trên biểu hiện của người sống sót. Điểm càng cao chứng tỏ người đó không chỉ vượt qua nhiều phó bản mà còn thể hiện xuất sắc.

Phó Trấm đã vượt qua tám phó bản, tuy không phải là người vượt nhiều phó bản nhất nhưng anh lại đứng đầu bảng tổng điểm! Thành tích của anh trên diễn đàn được lan truyền khắp nơi, mạnh mẽ đến mức khiến người ta khó phân biệt thật giả.

Phó bản lần này bất ngờ giáng xuống xã hội loài người. Những người tham gia chủ yếu chia làm hai loại: một là tội phạm chạy trốn khỏi xã hội, hai là người bình thường bị cưỡng ép kéo vào.

Phó Trấm thuộc nhóm thứ hai. Nghe nói anh là một luật sư nổi tiếng ngoài đời thực, xuất thân từ một gia tộc lớn, vậy mà vẫn bị kéo vào thế giới phó bản chẳng biết có ngày mai hay không.

Thế nên ai từng gặp anh đều nói sắc mặt Phó Trấm rất khó coi, tính tình khó chịu.

Mặt mũi, tính tình sao mà không tệ cho được? Đang sống ngon lành, bỗng chốc thành người lúc nào cũng có thể chết!

Nhưng mà tính tình có tệ thì sao chứ? Được cùng phó bản với Phó Trấm, chẳng phải là có đùi để ôm sao! Chỉ cần bám theo anh thì tỉ lệ sống sót đảm bảo tăng vọt!

“Các người đang làm gì ở đây?”

Một thanh niên mặc áo khoác da, vẻ ngoài tuấn tú tiến lại gần. Anh ta liếc nhìn Phó Trấm rồi cúi đầu nhìn cậu nhóc lạ mặt đang ngồi bệt dưới đất, thoáng sững người hai giây.

Không hiểu sao hai má lại bỗng đỏ bừng.

Anh ta luống cuống đưa tay kéo người đứng dậy: “Cô gái, sao cô lại ở đây vậy?”