Thấy bạn thân chẳng khách sáo, Kiều Thư Ngôn thoải mái ra dấu OK, ý bảo họ cứ tự nhiên tiêu xài.
Nhìn Kiều Thư Ngôn thoải mái như vậy, Lộ Tư Thành chợt có khoảnh khắc ngẩn ngơ.
Sau khi vận động, má Kiều Thư Ngôn ửng hồng nhàn nhạt.
Đôi mắt cậu giống mẹ, màu đồng tử nhạt, nhưng dáng mắt lại cực kỳ quyến rũ. Đuôi mắt hơi cong lên, khi nhìn người khác luôn toát ra vẻ dịu dàng đa tình.
Ai cũng biết, trong đám thiếu gia nhà giàu, Kiều Thư Ngôn là người có ngoại hình nổi bật nhất, hầu như ai gặp cậu lần đầu cũng bị vẻ ngoài xuất sắc ấy làm cho kinh ngạc.
Là bạn thân nhiều năm, Lộ Tư Thành vốn đã quen nhìn.
Nhưng không hiểu sao, hôm nay khi nhìn Kiều Thư Ngôn, anh lại cảm thấy đối phương dường như đã thay đổi.
Nhìn dáng người cao ráo của bạn thân, Lộ Tư Thành gãi đầu.
Rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, vẫn là giọng nói ấy.
Sao cảm giác Kiều Thư Ngôn mang lại…
Như thể… đã đổi thành một người khác?
Những thiếu gia khác không nghĩ nhiều như Lộ Tư Thành. Nghe Kiều Thư Ngôn chiêu đãi, họ đã hào hứng lên kế hoạch cho điểm tiêu tiền tiếp theo, tính toán làm sao để “chém” cậu một trận ra trò.
Giữa tiếng cười đùa, trợ lý Tiểu Chu đến bên Kiều Thư Ngôn: “Kiều tổng, Tiêu tổng vừa gọi điện.”
Tiểu Chu đưa điện thoại cho Kiều Thư Ngôn, thì thầm vài câu bên tai cậu.
Kiều Thư Ngôn khẽ ừ một tiếng, mở điện thoại xem tin nhắn từ Tiêu Diễn Chi.
Mười mấy giây sau, cậu cầm áo khoác, xin lỗi bạn bè rồi rời đi.
“Công ty có việc gấp, Diễn Chi bảo tôi qua ngay.”
Thấy Kiều Thư Ngôn định đi, vài người bạn hơi bất ngờ.
“Sao tự nhiên lại đi thế…”
“Tụ tập hiệp hai còn chưa bắt đầu mà.”
“Kiều thiếu thế này hơi thiếu nghĩa khí đấy.”
“Thật sự có việc gấp phải xử lý, xin lỗi mọi người. Hôm nay mọi người chơi vui, hôm khác tôi sẽ mời bù.”
Kiều Thư Ngôn cười, vừa xin lỗi vừa liếc nhìn Lộ Tư Thành: “Hóa đơn nhớ gửi hết cho tôi.”
Lộ Tư Thành hiểu ý, lập tức giúp Kiều Thư Ngôn lấp liếʍ.
“Chắc không phải Tiểu Yến Tử thấy chúng ta khoe khoảnh khắc vui vẻ trên mạng, ghen tức vì không tham gia nên cố ý gọi điện chứ?”
Nửa đùa nửa thật đổ “trách nhiệm” cho Tiêu Diễn Chi, anh ta khoác vai một thiếu gia bên cạnh, phẩy tay với Kiều Thư Ngôn: “Đi đi đi, mau đi, Kiều thiếu cứ đi tăng ca thâu đêm với Tiểu Yến Tử, bọn tôi tiếp tục vui vẻ đây.”
Được mọi người đồng ý, Kiều Thư Ngôn thu lại nụ cười, mặc áo khoác chuẩn bị rời đi.
Vừa bước đi, cậu bỗng nghe vài caddie thì thầm bàn tán.
(Caddie là người hỗ trợ người chơi golf.)