Sau Khi Ta Gả Cho Quyền Thần

Chưong 4

Hai tháng trước, trong một buổi cung yến, văn võ bá quan cùng gia quyến tham dự.

Khi pháo hoa được đốt lên, mọi người đều ra trước đài ngắm trăng để chiêm ngưỡng, người đông nên chen chúc.

Khương Ngọc Sơ đứng ở phía sau. Một khuê mật thấy tiểu hầu gia của Võ An Hầu phủ ở phía trước, liền kéo Khương Ngọc Sơ muốn đến chào hỏi, còn trêu ghẹo nàng và tiểu hầu gia: "Ngân hà của Vương Mẫu nương nương cũng chỉ đến thế mà thôi."

Khương Ngọc Sơ đã quên mình đã đáp lại câu gì.

Bởi vì nàng vừa dứt lời, một vị quan viên khoác áo bào đỏ đứng phía trước liền quay đầu lại.

Vị quan viên này tuấn mỹ phi thường, còn hơn cả ngọc thụ trổ hoa, hơn cả ánh trăng thanh lãnh.

Hắn hờ hững liếc nàng một cái, rồi lặng lẽ nghiêng người, nhường đường.

Động tác của hắn rất nhỏ, chỉ Khương Ngọc Sơ nhận ra hắn nhường đường cho mình.

Bạn tốt của nàng không để ý, chỉ thấy phía trước có một khe hở, liền kéo nàng chạy về phía tiểu hầu gia.

Khương Ngọc Sơ lập tức quên béng vừa nãy mình nói gì. Sau này ngẫm lại, nàng cũng không nhớ ra mình đã nói câu gì mà khiến hắn quay đầu nhìn mình. Nàng chỉ nhớ ánh trăng hôm đó sáng tựa như vừa được giặt sạch, vị quan viên áo bào kia quá mức kinh diễm, tựa như tiên nhân hạ phàm.

Đẹp như Tuyết Hành.

Nhưng nàng nhanh chóng hoài nghi: Vị quan viên áo đỏ lặng lẽ nhường đường ngày đó, có thật là cùng một người với mỹ nhân lưu loát né tránh hôm nay không?

Khi Khương Ngọc Sơ bước ra khỏi cửa, nàng vẫn cố gắng liên hệ hai người kia, nỗ lực hồi tưởng lại khuôn mặt vị quan viên áo bào đỏ thoáng nhìn dưới ánh trăng ngày đó.

Nàng vừa định bước ra khỏi ngưỡng cửa, bỗng nghe thấy phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc:

"Khương Ngọc Sơ?"

Vừa ngẩng đầu thấy Cao Linh, Khương Ngọc Sơ đã thầm kêu xui xẻo.

Cao gia và Võ An hầu phủ có quan hệ thông gia. Hai nhà vốn định kết thân càng thêm thân, gả Cao Linh cho tiểu hầu gia, ai ngờ nàng lại xuất hiện, Cao Linh luôn không ưa nàng.

Cao Linh nói: "Mấy ngày không gặp, ta cứ tưởng ngươi xấu hổ không dám ra ngoài gặp ai chứ?"

Từ khi biết Khương Ngọc Sơ và tiểu hầu gia hủy hôn, Cao Linh đã muốn đốt pháo ăn mừng. Hôm nay nàng vốn đến xem kịch vui, xem Khương Ngọc Sơ bẽ mặt, lại gặp được người ở đây, sao có thể không chế nhạo một phen!

Khương Ngọc Sơ trước tiên thấy ảo não. Vì vội vàng chạy ra xem Tuyết Hành mà nàng quên mang mũ che mặt, lại bị Cao Linh bắt gặp.

Nhưng nghĩ lại, nếu nàng ở trong phòng loay hoay đội mũ, có lẽ đến bóng dáng Tuyết Hành cũng không thấy. Dù sao nàng cũng đã được nhìn rõ Tuyết Hành, lại còn phát hiện Tuyết Hành từng nhường đường cho mình, chuyến đi này cũng không uổng công.

Được cái này mất cái kia.

Nghĩ vậy, Khương Ngọc Sơ bình tĩnh lại, nỗi ảo não kia cũng tan biến. Nàng chỉ nói: "Không ra khỏi cửa sao thưởng thức được phong cảnh bên ngoài?"

Cao Linh không biết "phong cảnh" mà nàng nói chính là Tuyết Hành, chỉ cho rằng nàng đang mạnh miệng. Đã bị từ hôn rồi, ai còn tâm trạng ra ngoài dạo chơi chứ? Đang lo không có cơ hội phát tác, bỗng nhiên ánh mắt nàng xoay chuyển, cười khẩy.

Khương Ngọc Sơ vốn không muốn nhiều lời, định bước ra ngoài. Nhưng không hiểu vì sao Cao Linh đột nhiên dừng lại, nàng liền cảm thấy không ổn.

Cao Linh cố ý dừng lại khi lướt qua nàng, liếc xéo một cái: "Mắt ngươi sao lại đỏ thế kia? Ôi chao! Khương Ngọc Sơ, chẳng lẽ ngươi khóc sưng cả mắt vì bị Hầu phủ từ hôn đấy à?" Nàng cố ý nói rõ từng chữ, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe rõ.

Quả nhiên, vừa nghe thấy vậy, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức đổ dồn về phía này.

"Kia chẳng phải là Khương tiểu thư bị Võ An hầu phủ từ hôn sao!"

"Sao tự dưng lại bị Võ An hầu phủ từ hôn nhỉ? Chẳng lẽ cô ta có bệnh kín gì?"

"Đâu có! Là hầu phủ trọng tình trọng nghĩa, vì một y nữ cứu mạng nên muốn lấy thân báo đáp, nên mới từ hôn với thiên kim của Khương Thượng thư. Ngươi vừa rồi không thấy kịch hát à?"

"Ta vừa mới đến, a nha nha, cô nương kia đôi mắt sưng húp vì khóc, nhìn mà thấy thương."

"Chắc chắn rồi, lúc trước tiểu hầu gia cầu hôn rình rang lắm, bao nhiêu người ghen tị. Giờ bị từ hôn cũng ầm ĩ cả thành, mặt mũi mất sạch, ai mà chẳng khóc cho được?"

"Nhưng mà nàng khóc trông vẫn xinh, đúng là khiến người ta thương tiếc. Da trắng như tuyết, mắt hạnh..."

...

Khương Ngọc Sơ lờ mờ nghe được những từ nhạy cảm như "Khương thượng thư", "khóc sưng mắt", "tiểu hầu gia". Dù không nghe rõ mọi người đang bàn tán gì, nhưng nàng biết chắc chẳng có lời hay ho gì.

Cao Linh vừa lên tiếng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng, muốn che mặt cũng không kịp nữa rồi. Hơn nữa, càng che mặt lại càng giống như "lạy ông tôi ở bụi này", đành phải gượng gạo giải thích: "Chỉ là bụi bay vào mắt thôi."

Cao Linh "phì" một tiếng, cười khẩy, không nói gì.

Nhưng im lặng còn đáng sợ hơn cả lời nói.

Khương Ngọc Sơ chỉ cảm thấy tiếng cười của Cao Linh chói tai, ánh mắt của mọi người đều mang theo vẻ chế giễu, khiến nàng đỏ bừng mặt.

Cao Linh đắc ý nhìn quanh một lượt, lướt qua Khương Ngọc Sơ rồi bước vào, theo sau là một đám sai vặt rầm rập.

Khương Ngọc Sơ cùng những người khác đi ra ngoài.

Khương Ngọc Sơ vừa cố gắng giữ vẻ điềm nhiên bước qua ngưỡng cửa. Nàng lấy Tuyết Hành lúc nãy bị vây xem làm mẫu, thầm cảm thán Tuyết đại nhân mỗi lần ra ngoài đều bị vây quanh như vậy thật không dễ dàng gì, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện mọi người hôm nay hãy nhớ đến Tuyết Hành nhiều hơn, tốt nhất là quên luôn sự có mặt của nàng.

Nàng hận không thể bay thẳng vào kiệu, nhưng vẫn phải chịu đựng ánh mắt soi mói của mọi người, chậm rãi bước đi.

Từng bước, từng bước ra khỏi cửa, thong thả ung dung lên kiệu, Khương Ngọc Sơ ngả người nằm dài trong xe: "Cao Linh đáng ghét thật!"