Ta Võ Ma Song Tu Ở Hợp Hoan Tông

Chương 4

Cố Cảnh Quân: "Ta cũng không có ác ý."

Giang Diễm: "Vậy ngươi còn không buông tay?"

Cố Cảnh Quân nghe lời mà buông Giang Diễm ra.

Đối phương vừa buông tay, Giang Diễm lập tức lùi về phía sau vài bước. Ánh mắt hắn cảnh giác, tay trái giấu trong tay áo, ma trượng sẵn sàng hành động.

Cố Cảnh Quân giải thích: "Gần đây ngoại ô có yêu vật tác loạn gϊếŧ người. Nó tu luyện trăm năm, đã có thể biến ảo hình người. Tục truyền có người bị vẻ ngoài của yêu tinh mê hoặc, bị dẫn vào chỗ sâu, cho nên..."

Bị nghi ngờ là yêu tinh, người bình thường vốn nên nổi trận lôi đình. Nhưng mỹ nhân thanh lãnh trước mắt, so với yêu còn muốn diễm lệ động lòng người, lại rất bình tĩnh.

"Ngươi nghi ngờ ta là yêu tinh?"

Cố Cảnh Quân nói: "Ta đã kiểm tra rồi, ngươi không phải." Huống chi con yêu kia đã có tu vi Nguyên Anh, còn người trước mắt chỉ là tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Nhưng những lời này không thể nói ra. Cố Cảnh Quân lo rằng một khi nói ra, Giang Diễm sẽ quay đầu bỏ đi ngay.

"À." Giang Diễm chậm rì rì nói: "Ta đương nhiên không phải yêu tinh."

Sắc mặt hắn không tốt. Dưới ánh trăng càng thêm tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, trông rất tiều tụy.

Cố Cảnh Quân nhìn vài lần, lấy ra một bình ngọc lớn bằng bàn tay, đặt trong lòng bàn tay đưa qua.

"Đây là cái gì?" Giang Diễm hỏi.

"Đan dược chữa thương." Cố Cảnh Quân nói.

"Không cần." Giang Diễm có chút để bụng chuyện cũ, nhàn nhạt nói: "Ngươi thu về đi."

Cố Cảnh Quân: "Ngươi giận à?"

"Không có." Giang Diễm đáp rất nhanh.

"Là ta không tốt, đã nghi ngờ ngươi." Cố Cảnh Quân xin lỗi cũng rất nhanh chóng.

Thái độ như vậy, khiến Giang Diễm cũng bình tĩnh lại. Hắn cẩn thận nghĩ lại. Cố Cảnh Quân cảnh giác cũng không phải là không có lý, dù sao cả hai cũng chỉ là người xa lạ.

Ra ngoài, cẩn thận vẫn hơn.

Huống chi Cố Cảnh Quân tuy rằng kiểm tra kinh mạch của hắn, nhưng khi động thủ lại rất kiềm chế. Không làm đau hắn, cũng không nhìn trộm công pháp và bí mật riêng tư của hắn.

Cố Cảnh Quân thấy thái độ Giang Diễm hòa hoãn, lại ý định đưa thuốc cho hắn.

Giang Diễm kiên trì không nhận: "Ta tự có."

Khuyên thêm vài câu, vẫn không lay chuyển được Giang Diễm, Cố Cảnh Quân đành phải thu lại vào Tu Di Giới.

"Trong rừng canh khuya sương nặng, không tốt cho việc dưỡng thương. Ngươi có nơi nào để đi không?" Cố Cảnh Quân hỏi.

"Ta bế quan ở sơn động..."

Giang Diễm dưới ánh mắt của Cố Cảnh Quân chậm rãi hạ thấp âm lượng, cuối cùng thành thật lắc đầu.

"Vậy thì theo ta đi." Cố Cảnh Quân nhịn cười nói.

Hai người vì thế sóng vai đi cùng nhau.

Địa hình núi rừng phức tạp. Cành cây, dây leo đan xen. Cố Cảnh Quân vừa lo Giang Diễm bị vướng ngã, lại sợ hắn có thương tích trong người đi không nhanh. Nên hắn lặng lẽ chậm bước chân, còn nhân cơ hội cùng Giang Diễm bắt chuyện.

Giang Diễm hồn nhiên không hay biết. Hắn vẫn nắm chặt ma trượng giấu trong tay áo, cố gắng kiềm chế cái ý định dùng một câu chú chiếu sáng.

Khi Cố Cảnh Quân nói chuyện với hắn, Giang Diễm ngẩn người ra, chẳng nghe thấy gì. Đến khi hoàn hồn lại, hắn mới ý thức được mình vừa làm một việc vô cùng thất lễ.

Dù sao thì Cố Cảnh Quân cũng đang giúp hắn, lơ là người ta như vậy thật không phải phép.

"Xin lỗi, ta vừa thất thần." Giang Diễm vội vàng nói: "Ngươi vừa nói gì cơ?"

Cố Cảnh Quân không hề để bụng, kiên nhẫn hỏi lại một lần: "Công tử rốt cuộc vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"

"Ta đang bế quan." Giang Diễm bất đắc dĩ đáp.

"Vì trừ yêu, đệ tử Kiếm Tông đã lục soát cả ngọn núi này một lượt rồi." Cố Cảnh Quân còn bất đắc dĩ hơn cả hắn.

"... Có kết giới." Giang Diễm mạnh miệng biện bạch.

Cố Cảnh Quân cười như không cười liếc hắn một cái, dứt khoát không hỏi nữa.

Giang Diễm lại không nhịn được hỏi: "Ngươi thật sự là kiếm tu à?"

Cố Cảnh Quân cười đáp: "Chẳng lẽ còn có giả sao? Tại hạ đúng là đệ tử Kiếm Tông, không biết Giang công tử sư thừa ở đâu?"

Ánh mắt Giang Diễm đảo qua đảo lại trên thanh trường kiếm sau lưng người nọ, một lúc sau mới nói: "Ta từ nhỏ theo phụ thân tập kiếm, không có bái sư."

"Ra là ngươi cũng tập kiếm." Cố Cảnh Quân nhướng mày nói.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi khu rừng xanh um tươi tốt, đi dọc theo con đường nhỏ quanh co giữa núi. Giang Diễm đi đến mỏi nhừ cả chân, cuối cùng cũng thấy ánh đèn dầu màu cam lập lòe không xa.

"Đó là thôn trang ở ngoại ô của ta. Đêm đã khuya, cửa thành đã đóng. Công tử bị thương nặng không tiện đi xa, tạm thời ở đây nghỉ ngơi chữa thương đi." Cố Cảnh Quân nói.

Giang Diễm lên tiếng, rất lễ phép nói: "Làm phiền rồi, ta sẽ trả tiền phòng."

Cố Cảnh Quân cười có chút miễn cưỡng: "... Không cần khách khí."

Giang Diễm rất nghiêm túc: "Phải trả."

Cố Cảnh Quân: "..."

Cố Cảnh Quân im lặng suốt cho đến khi hai người đi đến trước cổng thôn trang. Người gác cổng đã sớm phát hiện ra họ, vội vàng mở cổng.