Chương 20: Twentieth child
Trang phục mềm mại trơn mượt được dệt thành từ sợi quang cao cấp, bộ trang phục này trị giá tương đương sắt tinh tú (kim loại hiếm, giống như vàng ở trái đất cổ), nhẹ và dễ chịu đến mức chỉ có thể cảm nhận được một cảm giác mát vừa phải thoa ở trên người, sợi bạc vẽ ra hoa văn ngân hà trên mặt vải. Trang phục được thiết kế theo dạng áo choàng, kiểu dáng tham khảo phong cách tư tế cổ đại, có vẻ huyền bí và trang nghiêm, nhưng khoác trên người hắn, lại khiến bộ áo choàng lộng lẫy trầm lắng này thô bạo đâm ra chút vẻ thổ phỉ *** loạn.Hắn quyến luyến vuốt vải trên người, loại hàng đắt đỏ xa hoa cực độ này —— nghe nói chỉ hoàng gia mới có thể hưởng dụng, là thứ lúc còn ở khu ổ chuột, hắn ngay cả tư cách mơ thấy cũng không có. Hắn nhìn người trong gương, làn da được màu đen lót nền lại càng thêm trắng, khó chịu nhất chính là nốt ruồi đỏ có vẻ đặc biệt bắt mắt trên mặt. Hắn cực kỳ ai oán nhìn chiếc áo choàng rộng thùng thình phủ lỏng lẻo trên người, vô cùng thương tiếc đống mỡ đã mất đi kia.
Sau khi không có kết quả trong việc cân nhắc xem mình hồi trước có thể hoàn toàn mặc căng cái áo choàng này hay không, hắn nhìn gương làm dáng một hồi, sau đó hăm hở bắt đầu một ngày lêu lổng.
Hắn gần đây sống rất thoải mái, sắp tuyệt đến mức bốc ra bong bóng.
Không cần bị nhốt trong phòng mỗi ngày như tù nhân, không cần bị một lũ điên tùy ý đối xử như chuột bạch, không cần… sợ hãi nữa. Hắn bây giờ có thể tung hoành ngang dọc trong khu số một xa hoa bậc nhất, hắn bây giờ có thể có được mọi thứ hắn muốn, hắn bây giờ có thể… không cần đấu tranh gì nữa. Bọn họ nói, khu số một đều bị họ nắm giữ, nếu hắn muốn, họ cũng không ngại mở rộng phạm vi thêm “một chút” họ nói, chỉ cần hắn muốn, dù là cả vũ trụ, họ cũng sẽ đóng gói đưa đến trước mặt hắn họ nói…
Ngài là Cha của chúng ta.
… Ha ha, đây có gì không ổn sao? Đây không phải rất tốt sao? “Các con” hùng mạnh như thế, hắn hiện tại hoàn toàn không có lý do lo lắng hay liều mạng, chỉ cần hưởng thụ mọi thứ “các con” dâng lên.
Nhưng hắn lại bất giác muốn trốn tránh, theo bản năng trốn tránh gì đó. Hắn quả thật từng hèn mọn cố gắng vì một chữ “con”, nhưng cú shock phải trực tiếp đối diện khi đó chỉ là một lần nhìn thấy đứa con thứ nhất, “con” đối với hắn mà nói là một khái niệm to lớn vượt qua hiện thực, hắn khi đó chỉ nghĩ rất tự nhiên: nên vì khái niệm “con” này mà liều mạng. Nhưng khi khái niệm “cha” cùng “con” này từ trừu tượng chuyển hóa thành hiện thực hiện ra trước mắt, hắn lại chùn bước. Hắn hoàn toàn không biết phải đối mặt với ba “đứa con” của mình như thế nào, phải làm “cha” sống chung với “con” như thế nào. Cuộc đời hắn trước đó hoàn toàn là một đường thẳng, chưa từng nghĩ mình sẽ có con, lại còn có nhanh như vậy. Cho nên trong mấy ngày ung dung tự tại này, hắn luôn vô thức tránh đi ba… đứa con kia.
Không biết là nhận thấy được hắn trốn tránh hay có chuyện khác cần xử lý, mấy ngày nay hắn cũng không nhìn thấy ba người kia, cho nên hắn rất tự nhiên giả vờ rằng mọi thứ đều vẫn bình thường, đà điểu không suy nghĩ, cũng không thắc mắc. Hắn chung quy cảm thấy mình dường như bỏ sót cái gì đó rất quan trọng, một vấn đề rất trọng tâm, vấn đề đó tựa như một thanh gươm Damocles treo ở phía trên (), bất cứ lúc nào cũng có thể cho hắn một nhát chí mạng.
Hắn bực bội cào cào nốt ruồi khóe mắt, quyết định không nghĩ thêm nữa. Nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, hắn có một cảm xúc được tái thế làm người.
Ít nhất hiện tại, hắn sống rất tốt.
[Edit by Alice]
Đây là một hình ảnh vô cùng *** mỹ. Trên giường lớn màu đen, người nam tóc đen hai chân mở rộng không chút phản kháng, hắn nhắm mắt lại, dường như ngủ rất say. Áo choàng đen vẫn khoác trên người, vạt áo bị vén qua ngực một mảnh lớn.
Một thanh niên tóc bạc mắt lam quỳ chiếm vị trí giữa hai chân, đùa nghịch bộ phận đã sớm hưng phấn của người nam kia. Lust cúi đầu, tóc bạc tản ra lộn xộn trải trên vai, mắt phượng cong lên đầy quyến rũ lóng lánh mê người, gần như thành kính âu yếm người dưới thân. Cậu bé tóc tím mắt vàng hăng hái thích thú liếʍ cơ thể người nam, phạm vi liếʍ từ cổ kéo dài tới vai và ***g ngực, cánh môi trắng nõn thuận theo da thịt trắng đến gần như trong suốt, tỉ mỉ mυ'ŧ vào không gián đoạn, trong đó chen lẫn cắn gặm lắt nhắt. Đồng tử dựng đứng của Gluttony gần như thắt lại thành một vạch thẳng, đây là biểu hiện hưng phấn cực điểm. Môi tìm được điểm nổi nằm bên phải ***g ngực bị liếʍ đến mức nổi lên một lớp nước lóng lánh ướŧ áŧ, môi mỏng quấn lấy điểm hồng nhạt kia, đưa viên tròn run rẩy kia rơi vào giữa răng môi, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ vòng quanh cuộn xoắn nó, liếʍ viên tròn cứng kia đến độ trơn mềm khác thường.
Người nam kia dường như bị quấy rầy ngủ không yên, hắn nhăn mày lại muốn rêи ɾỉ, nhưng âm thanh lộ ra lại mơ hồ không rõ, vì bàn tay đang mân mê đầu lưỡi hắn kia. Sloth trầm lặng ngồi nghiêng bên cạnh hắn, thân thể thon dài biếng nhác dựa lên đầu giường, trong đôi mắt khép hờ là ánh đỏ u ám khó hiểu. Y vươn tay phải để trên môi người nọ, tùy ý nhào nặn mảnh mềm mại kia, ngón trỏ và ngón giữa thâm nhập vào trong miệng hắn. Nước bọt chảy xuống từ khóe môi không thể khép lại, nổi lên ánh bạc mờ ám ái muội trong u tối. Trong đôi môi bị buộc mở ra loáng thoáng lộ ra răng trắng, mang cảm giác xúi giục nguy hiểm. Sloth không chút lưu tình bắt lấy đầu lưỡi hồng nhạt trong môi, đùa giỡn truy đuổi, trêu chọc thứ trơn mềm ẩm nóng kia, khiến nó không đường trốn chạy, giống như chủ nhân của nó.
Người nam bất lực lắc lắc đầu, muốn tránh khỏi sự bức ép này, nhưng chung quy vẫn không thể tỉnh lại từ trong giấc mộng. Gluttony và Lust biết rõ dưới sự khống chế của Sloth, đối phương căn bản không thể nhận thấy tất cả những việc này, chỉ có thể đắm chìm trong cảnh mộng mà Sloth dệt cho hắn, thế là họ càng lúc càng táo tợn hơn. Lust không đùa nghịch chỗ sắp đến cực hạn kia nữa, mà mưu tính tìm đến chỗ phía sau người kia, khai phá.
“Umh…”
Người nam kia càng trốn tránh mạnh hơn, nhưng vẫn không thể vùng vẫy thoát ra khỏi cảnh mộng. Lust nhẹ nhàng lại dứt khoát chuyển động ngón tay, tiến vào phía trong, cho đến khi cả ngón tay vào hết. Móng tay cạo cạo ma sát vách thịt non mềm, tay trái dùng cùng tần suất âu yếm bộ phận hơi héo xuống kia, cho thân thể người nam một loại ảo giác, một loại ảo giác được yêu thương, từ phía sau có được kɧoáı ©ảʍ. Vách thịt săn chắc bắt đầu chèn ép, liên tục co thắt muốn đẩy kẻ xâm nhập ra ngoài, thanh niên tóc bạc cười quyến rũ, ngón tay quay trái quay phải đánh trả vách thịt dồn ép, đâm càng sâu vào phần trong mềm mịn yếu ớt rồi rút lui, lui đến lối ra lại lập tức thô bạo đâm vào.
Đây là một quá trình thuần hoá. Gluttony liên tục gia tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở những chỗ mẫn cảm của người nam, Lust càng lúc càng chèn nhiều ngón tay vào, tần suất âu yếm cũng càng ngày càng nhanh. Sau một lần thô bạo xỏ xuyên cuối cùng, tay trái buông bỏ bó buộc kia, nhìn hắn tan vỡ khóc bắn ra, Lust nhẹ thở gấp, cười thỏa mãn. Chất lỏng trắng đυ.c bắn ra dính một chút lên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của Gluttony, cậu bé tóc tím hé môi, vươn đầu lưỡi đỏ tươi cuốn vào trong miệng, đôi mắt nheo lại vô cùng hạnh phúc.
“… Thật muốn ăn!” Gluttony nghiêng đầu, thì thầm một câu. “Thật muốn ăn daddy nah ”
Lust không lập tức tán thành, nhưng chỗ đã hưng phấn rất lâu của thanh niên tóc bạc đã nói rõ mọi thứ, trong con ngươi màu nước toàn là du͙© vọиɠ nóng bỏng.
“Father còn muốn trốn bao lâu nữa? Cứ tiếp tục như vậy, ta nhất định nhịn không được phải cưỡng!”
Sloth lười biếng thu hồi tay phải, cuối cùng cũng buông tha đầu lưỡi đáng thương của người nam. Vương giả tóc đen mắt đỏ vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ đầu ngón trỏ, chậm rãi lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Vậy thì không cần nhịn, viện cớ sớm đã có, không phải được rồi sao?”
Y nhìn người đang ngủ mê mệt không chút tự giác kia.
“Phụ thân, chúng ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi. Để trả giá, ngươi phải thật yêu thương chúng ta đấy nhé!”
() Điển tích về thanh gươm Damocles: Thuở xưa, vua Dionysius trị vì xứ Syracuse – xứ sở giàu có nhất vương quốc Sicily. Dionysius sống trong một cung điện nguy nga tráng lệ với vô số đồ vật đắt giá và đông đảo tùy tùng. Damocles – một cận thần thân tín của Dionysius – là một trong số những người ganh tỵ với nhà vua vì quyền lực và của cải Dionysius đang có. Thế là Dionysius cho Damocles làm vua trong một ngày. Trong khi đang ngồi trên ngai vàng hưởng thụ cuộc sống vương quyền xa hoa thoải mái, Damocles đột ngột ngước lên trông thấy một thanh kiếm treo bằng sợi dây rất mảnh phía trên đầu, Dionysius giải thích rằng đó tượng trưng cho những nguy cơ tiềm ẩn quanh mình như: sự phản bội của các cận thần, sự quay lưng của dân chúng, sự xâm lược của kẻ thù hoặc những quyết định sai lầm của chính bản thân. Từ đó về sau, Damocles không bao giờ muốn đánh đổi vị trí của mình với nhà vua nữa.
Tóm lại, thanh gươm Damocles ám chỉ những nguy hiểm treo trên đầu có thể ập xuống bất cứ lúc nào.