Chương 26
Edit: Phong LữTống Nghệ Thiên đương nhiên không biết Chung Tiểu Nhạc đang nháo tung trời ở nhà, nhưng lúc đang đứng lớp cũng có thầm nghĩ Chung Tiểu Nhạc sẽ sơn màu gì.
Tên biếи ŧɦái kia dù gì cũng là một kiến trúc sư, chắc gu thẩm mĩ của cậu ta cũng không đến nỗi nào.
Ôm ý nghĩ như vậy nên đến tối khi về đến nhà, nhìn tới vách tường sáng lóa bảy sắc cầu vồng, Tống Nghệ Thiên nhất thời không thốt nên lời.
Phòng ngủ của Chung Tiểu Nhạc từng bị Tống Nghệ Thiên bảo là cứng nhắc cũng có lí do. Bốn bức tường và trần nhà đều trắng trơn, ngay cả một bức tranh trang trí cũng không có. Sàn nhà được làm bằng gỗ, cả tủ đầu gường lẫn tủ quần áo cũng bằng gỗ. Còn drap giường, bao gối, chăn và rèm cửa thì chỉ có một màu trắng bóc. Toàn bộ không gian chỉ có màu trắng và màu gỗ. Ngày trước, sắc màu khác duy nhất trong phòng này chỉ có cây tiên nhân cầu của Tống Nghệ Thiên, giờ bỗng có một cái cầu vồng nhỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác trên tường, còn thuận hướng sáng, mém chói mù mắt Tống Nghệ Thiên.
Chung Tiểu Nhạc bên cạnh mặt ửng hồng, chờ mong nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Nghệ Thiên ca, anh có thích không?”
Tống Nghệ Thiên nhịn rất lâu mới nghiến răng nghiến lợi nhả ra một từ: “Được.”
“Ừm” Chung Tiểu Nhạc còn đứng bên phối hợp gật đầu, nói như đúng rồi: “Em cũng nghĩ rằng anh sẽ thích màu sặc sỡ mà.”
No! Ai nói với mi ông thích màu sặc sỡ hả?!
Anh nhìn cái giá cầu vồng bảy sắc, nó được sơn lên cực kì vừa vặn, hầu như không lem ra bức tường phía sau chút nào, cho thấy người sơn cực kì tỉ mỉ. Tống Nghệ Thiên nhắm chừng ngay cả mình cũng không thể làm tốt như vậy.
Anh thầm than thở trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Ừ, rất đẹp.”
Chung Tiểu Nhạc nghe vậy, lập tức đờ người, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ vinh quanh tột đỉnh. Cậu đưa tay che hai gò má đang nóng bừng, thở gấp vài cái rồi bỏ lại một câu ‘em đi làm cơm’ xong thì chạy trối chết.
Tống Nghệ Thiên thấy khi biếи ŧɦái e thẹn trông vô cùng ngốc.
Đại khái là kích động quá mức, Chung Tiểu Nhạc chỉ còn thiếu điều mang luôn cả mãn hán hoàn tiệc bày hết lên bàn. Cậu đã bị Tống Nghệ Thiên soi mói khẩu vị cả hai tháng trời nên trù nghệ cũng tăng mạnh. Chung Tiểu Nhạc cũng rất có tinh thần cầu tiến, hằng ngày đều tự mua nguyên liệu về rồi tự chế biến cẩn thận, tin tưởng câu ‘con đường ngắn nhất để tới được trái tim đàn ông là dạ dày’.
Có tới được trái tim hay không còn chưa dám nói, nhưng Chung Tiểu Nhạc đã thành công dùng tay nghề của mình khiến Tống Nghệ Thiên-người thường lê la bên ngoài-có chút quyến luyến tay nghề của cậu, cho nên thời gian hai người ở chung hài hòa nhất mỗi ngày là thời điểm ăn cơm.
Tống Nghệ Thiên hưởng thụ cảm giác sau khi ăn cơm, sờ sờ bụng mình, cảm thấy thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này tay nghề đúng là ngày càng tôi luyện. Hằng ngày cậu ta đều ôm hết việc nhà, còn thêm cả dịch vụ bưng trà rót nước, gọt trái cây. Anh giờ có thể rõ ràng thấy cơ bụng mình được cậu ta nuôi đến ngày càng mờ!
Chung Tiểu Nhạc sau khi dọn xong bát đũa, từ từ tới cạnh Tống Nghệ Thiên, lấy ra hai tờ vé xem phim.
“Hửm?” Tống Nghệ Thiên nhướng mày nhìn cậu,
“Sau buổi trưa, suất 4h, đi cùng được chứ?”
Tống Nghệ Thiên cảm thấy dạo này mình đối với biếи ŧɦái hình như ôn nhu hơi quá, lại nhìn cái vẻ phát xuân nhu tình như nước kia, cảm thấy không muốn chiều cho Chung Tiểu Nhạc đắc ý được. Vì vậy, anh lờ đờ quay đầu sang bên, lạnh nhạt nói: “Chiều hôm ấy có tiết, không rảnh.”
Chung Tiểu Nhạc nghe vậy, vẻ mặt đầy mất mát, cậu lắp bắp kiên trì tiếp tục giơ vé xem phim: “Hay là anh xin phép nghỉ?”
Tống Nghệ Thiên cố ý đùa cậu: “Tôi học kì này đã nghỉ hai ngày rồi, nếu còn nghỉ nữa là mất tiền thưởng đấy.”
Chung Tiểu Nhạc rụt tay lại, ấp ủng nhỏ giọng hỏi anh: “Tiền thưởng bao nhiêu?”
“Năm nghìn” Tống Nghệ Thiên nói bừa.
Chung Tiểu Nhạc sửng sốt vài giây, sau đó vào thư phòng, chốc lát sau cầm trong tay ví tiền đi ra, móc hết tiền trong ấy ra nhét vào tay Tống Nghệ Thiên, hơi ngượng ngùng nói: “Tiền thưởng em sẽ bồi thường cho anh, nhưng giờ trong tay em không có nhiều tiền, sau này em sẽ bổ sung phần còn thiếu.”
Tống Nghệ Thiên ngơ ngác nhìn xấp tiền trong tay, không biết nên nói người này ngốc manh hay nói cậu ta đối xử với người khác thật tốt.
“Thế nên Nghệ Thiên ca, anh hôm kia có thể đi với em không?”
Trong lòng Tống Nghệ Thiên bỗng thấy mặc cảm tội lỗi khi bắt nạt người thành thật. Anh giật lấy ví tiền của Chung Tiểu Nhạc, nhét hết tiền vào đấy, tức giận nói: “Ai cần cậu bồi thường cho tôi, hôm kia đúng không, tôi đi.”
Chung Tiểu Nhạc liền quýnh lên, nhất định muốn đưa hết ví tiền cho Tống Nghệ Thiên: “Nhưng mà tiền thưởng….”
“Đùa cậu thôi!” Tống Nghệ Thiên bị cậu chọc cười, cười thành tiếng: “Được rồi, Nghệ Thiên ca của cậu nói đi thì sẽ đi, không lừa cậu đâu.”
Chung Tiểu Nhạc rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, như người bị vây trong mây mù lâu ngày thấy được bầu trời xanh, sau đó bỗng lại đưa ví tiền tới: “Nhưng anh vẫn cứ cầm đi.”
“Tại sao?”
“Mẹ em nói, người đàn ông chân chính nên giao tiền cho vợ mình giữ.”
Toàn bộ cơ mặt Tống Nghệ Thiên căng ra, chọn trúng điểm yếu mà chọc vào, đúng là miệng chó không nhả được ngà voi!
Anh liếc Chung Tiểu Nhạc một cái, chậm rãi nói: “Trước đây không phải cậu bảo cậu là vợ tôi ư?”
“Vậy thì đổi lại một chút, người vợ tốt nên giao tiền cho chồng mình!”
Chung Tiểu Nhạc lập tức đổi từ.
“Nói lung tung! “
Dĩ nhiên cuối cùng Chung Tiểu Nhạc cũng không thành công khiến Tống Nghệ Thiên nhận ví tiền mình được, nhưng trong lòng lại xem như đây là biểu hiện hai người đã ‘tuy hai mà một’ từ lâu.
Tới ngày hai người hẹn đi coi phim, để không phá hỏng không khí buổi hẹn, Chung Tiểu Nhạc còn đặc biệt tới nhà Đổng Thiên một chuyến.
Chung Tiểu Nhạc vùi cả người vào tủ quần áo Đổng Thiên, tìm một bộ đồ vừa người, lại tìm thêm một cái kính râm tiện tay nhét vào túi áo.
“Chung Tiểu Nhạc, cậu mặc quần áo của anh làm gì?” Đổng Thiên kiềm chế cảm xúc muốn tẩn cái kẻ coi nhà người như nhà mình này:”Còn cái kính râm cậu vừa lấy là hàng số lượng có hạn đấy, giá mấy vạn lận. Cậu không thể nhẹ tay với nó chút à!”
“Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của em, phải để lại ấn tượng tốt cho đối phương. Quần áo của em không đỏm dáng bằng của anh.” Chung Tiểu Nhạc sửa sang nếp áo, sau đó lạnh nhạt chìa tay: “Xe cũng cho em mượn luôn đi, hôm nào em mời anh ăn cơm.”
Đổng Thiên khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình đã chọn lầm bạn, nhưng thấy thằng bạn tốt mình hạnh phúc thế nên hắn cũng không do dự đưa chìa khóa cho cậu: “Cậu vừa phải chút nha, không được chơi ‘xe lắc’ đấy, cũng không được mặc quần áo của anh đánh dã chiến. Nếu không nhịn được mà chơi thật thì đừng có trách anh. Nể tình anh em anh lấy giá bồi thường là 95% giá gốc cho cậu…”
Chung Tiểu Nhạc thay ra một bộ trang phục rất đỏm dáng, mở xe Đổng Thiên ra, chỉ thiếu cầm thêm cái hoa hồng nữa, ra dáng đàn ông tinh anh tiêu chuẩn, chạy tới khu chung cư đón Tống Nghệ Thiên, nhận lấy vô số ánh mắt ái mộ.
Tống Nghệ Thiên vẫn mặt áo thung trắng quần jean, giày bata như thường, nhẹ nhàng khoan khoái, đẹp trai như một sinh viên. Anh đi tới trước mặt Chung Tiểu Nhạc ngắm nghía, trực tiếp hỏi: “Xe ở đâu ra thế?”
“Mượn.” Chung Tiểu Nhạc thành thật trả lời
“Còn quần áo?”
“…Cũng là mượn.”
“…”
Tống Nghệ Thiên không muốn nói, anh và Chung Tiểu Nhạc đứng chung giống như một phú nhị đại và người tùy tùng.
Bọn họ tới rạp chiếu phim, mua một can lớn bỏng ngô và cola, trên đường đi thu hút biết ánh nhìn ái mộ của các thiếu nữ, chỉ tiếc cả hai đều là gay, phụ hết tấm lòng các thiếu nữ.
Tống Nghệ Thiên không thể ngờ Chung Tiểu Nhạc lại chọn một bộ phim kinh dị của Nhật Bản.
Phim vừa mới chiếu chưa được 10 phút, Chung Tiểu Nhạc đã xấu hổ quay sang nói khẽ vào tai Tống Nghệ Thiên: “Nghệ Thiên ca, đây là lần đầu được hẹn hò cùng anh.”
Tống Nghệ Thiên lạnh nhạt đẩy người ra, nói: “Ừ, xem phim đi.”
Chưa được bao lâu, Chung Tiểu Nhạc lại nhích sát tới, ngốc ngốc nói: “Nghệ Thiên ca, gương mặt nhìn nghiêng của anh thật đẹp.”
Tống Nghệ Thiên lại đẩy cậu ra: “Xem phim đi, đừng nhìn tôi.”
Chung Tiểu Nhạc chẳng nhớ lời anh được bao lâu, lại quấn quít tới, một tay còn sờ soạng đùi Tống Nghệ Thiên: “Nghệ Thiên ca…”
Tống Nghệ Thiên một phát bắt ngay được cái tay kia, lạnh lùng nói: “Câm miệng, nháo nữa thì đừng mong có lần sau.”
Chung Tiểu Nhạc vội ngậm miệng.
Tống Nghệ Thiên rất nắm đạo lí ‘cho một cái tát rồi tặng một viên kẹo’, thế là lại nhẹ giọng bảo: “Biếи ŧɦái, nếu lúc về tôi hỏi nội dung chi tiết của phim mà cậu trả lời đúng thì sẽ có thưởng.”
Vì cái phần thưởng nói suôn này, Chung Tiểu Nhạc lập tức mở to mắt tập trung nhìn màn chiếu.
Lần này hai tên gay cực nghiêm túc xem phim trong rạp tối om, mỗi khi khuôn mặt nữ quỷ được phóng đại, những khán giả khác đều thét chói tai, còn Tống Nghệ Thiên lại không đổi sắc nhai bỏng ngô, Chung Tiểu Nhạc biếи ŧɦái mặt ửng hồng nhìn cái miệng to như cái chậu của nữ quỷ, cố gắng đếm rõ bên trong có bao nhiêu cái răng!
Xem phim xong, Tống Nghệ Thiên sắc mặt bình thường đi ra, còn tâm tình lại rất tốt bình luận: “Hiệu ứng cũng không tệ, nữ quỷ rất đẹp nhưng máu lại rất giả, giống hệt nước cà chua.”
Chung Tiểu Nhạc bỗng nói một câu: “Nghệ Thiên ca, anh không sợ ư?”
“Sợ cái beep, bộ còn con nít hay sao mà sợ ba thứ này?” Tống Nghệ Thiên cười nhạo, bỗng nghĩ qua gì đó, liếc Chung Tiểu Nhạc đầy ẩn ý: “Tôi hỏi này, cậu chọn phim gì không chọn lại đi chọn phim kinh dị, đúng là không bình thường, khai thật để sớm được khoan hồng mau.”
“Em mong anh khi xem sẽ nhào tới ôm em, không, nắm tay là đủ rồi.
“Ha ha” Tống Nghệ Thiên cốc đầu Chung Tiểu Nhạc, cười khẩy: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”