Chương 11
Edit: Phong LữĐêm khuya tĩnh lặng, ít người nhận ra trong một đường hẻm nhỏ có hai thằng đực rựa đang chen chúc, khoảng cách gần tới nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Chung Tiểu Nhạc cố gắng thể hiện hết vốn liếng mình có ra, vẻ mặt khát khao khó nhịn hệt như một người bán hàng đa cấp, cố gắng thể hiện mình là một thanh niên trẻ trung dốc lòng vì công việc, có tinh thần trách nhiệm tốt, hơn nữa còn bán hàng vừa đẹp vừa rẻ.
Chỉ tiếc, cậu thất bại bởi khả năng giao tiếp như vứt đi của mình.
Tống Nghệ Thiên thì lại cố gắng ‘tận tình khuyên bảo’, đưa tư tưởng lệch lạc của Chung Tiểu Nhạc về con đường chính đạo, lại bắt cậu dừng ngay những trò mờ ám đang làm, cút đi sống cuộc sống như người qua đường bình thường
Tiếc rằng anh đã đánh giá thấp sự cố chấp của Chung Tiểu Nhạc
Ông nói gà bà nói vịt qua lại được một hồi, Tống Nghệ Thiên cuối cùng đã từ bỏ. Anh nổi nóng nắm một nắm tóc đen ngắn của mình, hùng hổ chỉ vào Chung Tiểu Nhạc: “Được rồi, tôi phải về rồi, cậu hài lòng chưa đồ ngốc!”
“…Không tìm người nữa?” Chung Tiểu Nhạc cẩn thận quan sắt sắc mặt Tống Nghệ Thiên, hỏi dò
“Tìm cái đếch!”
“Vậy sau này thì sao?”
“Sau này?” Tống Nghệ Thiên phá lên cười nhạo, vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc: ‘Có nhu cầu thì dĩ nhiên phải tìm thôi.”
“Không được!” Chung Tiểu Nhạc lại cuống lên
“Đệt, ông chẳng lẽ phải giữ thân như ngọc vì cậu?”
“Em!” Chung Tiểu Nhạc cuối cùng cũng nhanh trí được chống, cất tiếng cố gắng tự đề cử: “Có thể làm với em!”
Tống Nghệ Thiên chán ghét dò xét nhìn Chung biếи ŧɦái.
Thực ra, vẻ bề ngoài của Chung Tiểu Nhạc chỉ tạm để Tống Nghệ Thiên coi là thích, sạch sẽ, vừa nhìn cũng biết là con gia đình tử tế.
Anh cũng không thích thiếu niên trang điểm dầy cộm, không chỉ ngại loại ỏng ẽo còn ngại bẩn. Tống Nghệ Thiên trước đây cũng từng có vài bạn giường cố định, ở chung không được lâu cũng vì chịu không nổi tính cách nóng nảy và lạnh nhạt vô tình của anh nên chia tay. Thế nên về sau Tống Nghệ Thiên thường ra ngoài tìm bừa.
Anh đã có một thời gian ngắn không phát tiết rồi, vì không phải soi mói này nọ thì cũng là do thích sạch sẽ. Hôm nay khó khăn lắm mới có một người hợp mắt, không lẳиɠ ɭơ không õng ẹo không ngả nghiêng, cuối cùng lại bị thằng nhãi này phá rối!
Một khi đã nhớ lại những chuyện không tốt đã trải qua với người này, Tống Nghệ Thiên tức mà không biết nói sao, vội vàng đè nén cảm xúc, chỉ cần hơi tưởng tượng ra cảnh cùng đồ ngốc biếи ŧɦái này lên giường, đừng nói tới chuyện ân ái, chắc quần áo còn chưa kịp cởi thì anh đã không nhịn nổi mà ra đánh nhắm tới chổ hiểm của Chung Tiểu Nhạc –đánh!
“Đừng nói lời buồn nôn nữa, tôi không cứng lên nổi với cậu”
“Em có thể là được rồi.”
Trán Tống Nghệ Thiên không khỏi nổi lên vài đường gân xanh
“Tống Nghệ Thiên …” Chung Tiểu Nhạc cúi thấp người, rõ ràng không hề lên hay xuống giọng nhưng lại người nghe cảm thấy một chút tủi thân: “Mấy năm qua, em rất nhớ anh. Anh có thể cong, em cũng vậy, thật vui.”
Tống Nghệ Thiên không phản ứng, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi lại thấy cong rất chán, mà có cong cũng không cong như cậu, cong hệt như cái nhang muỗi”
“… …”
Lúc này Tống Nghệ Thiên không để ý tới một tay của Chung Tiểu Nhạc đã luồn ra sau ót mình. Hai người đứng cách nhau rất gần nên Chung Tiểu Nhạc chỉ cần kéo tay một chút, đưa mặt tới thì đã chạm tới đôi môi xinh đẹp của Tống Nghệ Thiên cậu vẫn luôn nhung nhớ.
Không như nụ hôn đầu, lần này so ra rung động hơn nhiều
Không có mùi máu ngăn cách, Chung Tiểu Nhạc có thể nếm được rõ ràng ‘vị’ của Tống Nghệ Thiên hơn, đầu lưỡi trơn trợt liên tục liếʍ lấy đôi môi khô của anh. Chỉ trong vài giây nhưng cậu có cảm giác như lòng mình mở rộng mấy lần, giống như khắc ghi giờ phút vĩnh hằng này.
Tiếc rằng trái đất vẫn cứ quay, thời gian vẫn cứ trôi, sau 8 năm Chung Tiểu Nhạc lại được nếm cảm giác đau nhức quen thuộc ở bụng.
Có điều bây giờ Chung Tiểu Nhạc đang hạnh phúc cực kì, chút đau đớn này thì thấm tháp gì, ngược lại cậu còn thu lưỡi về liếʍ môi của mình trước mặt Tống Nghệ Thiên
Tống Nghệ Thiên vẻ mặt cay nghiệt, lần nữa ra sức đẩy Chung Tiểu Nhạc mặt đang có hơi hướm hồng rực lên vách tường, một chân chèn giữa hai chân cậu.
“Đệt, qua nhiều năm mà kĩ thuật còn phế thế”
Vì đây mới là lần thứ hai. Chung Tiểu Nhạc hơi tủi thân thầm trả lời trong lòng, cậu vẫn như xưa, chỉ biết hôn trộm trong giây lát.
“Muốn hôn tôi? Hôm nay tôi sẽ dạy cậu thật tốt thế nào mới gọi là hôn”
Nói xong, Tống Nghệ Thiên nhẹ nhàng giữ cổ Chung Tiểu Nhạc, tay còn lại gỡ cặp mắt kính vướng víu xuống, chủ động chạm vào đôi môi mỏng sáng sắc.
Mùi vị của Chung Tiểu Nhạc cũng hệt như bản thân cậu, sạch sẽ, ngay cả một chút mùi thuốc lá cũng không có. Tống Nghệ Thiên nhẹ nhàng cắn hai cánh môi trong chốc lát, vốn đang định uy hϊếp bắt cậu há miệng ra thì lại phát hiện thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này đã hết sức phối hợp mà há miệng đợi Tống Nghệ Thiên tới “dạy” mình.
Đờ mờ, trước giờ chưa thấy ai chủ động thế này!
Đầu lưỡi trơn trợt luồn vào trong miệng Chung Tiểu Nhạc, trêu đùa đầu lưỡi cứng nhắc của cậu, lại lướt lên hàm trên mẫn cảm, hôn lấy hôn để. Chung Tiểu Nhạc có vẻ cũng ngộ ra một chút về cách hôn, vẻ mặt nôn nóng muốn thử nghiệm, bắt đầu chủ động bắt lấy đầu lưỡi Tống Nghệ Thiên rồi cùng đá lưỡi, hai tay cũng mò lên bờ lưng rộng của Tống Nghệ Thiên xoa nắn.
Tống Nghệ Thiên hơi nhíu mày, mở mắt ra, nhẹ nhàng cắn môi dưới Chung Tiểu Nhạc một cái cảnh cáo nhưng càng khiến cậu thêm cuồng nhiệt mυ'ŧ, lúc này anh mới phát hiện, suốt quá trình nãy giờ, Chung Tiểu Nhạc đều mở to mắt nhìn chằm chằm mình.
Mục đích tồn tại của đôi mắt Chung biếи ŧɦái này chỉ để ghi lại từng biểu cảm đặc sách của nam thần thôi! Thế nên lúc này đây sao có thể nhắm mắt lại được.
Thân thể hai người cuối cùng lại dây dưa một chỗ, ánh sáng phả lên người họ, khiến bầu không khí căng thẳng lúc trước giờ đã dịu đi ít nhiều.
Tống Nghệ Thiên vốn định không để ý tới ánh mắt kia, nhẫn nhịn kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần nữa nhắm mắt lại, hôn hít thêm một hồi. Sau đó, anh bỗng có cảm giác ở chỗ hai người đang nấu cháo lưỡi có mùi máu.
Tống Nghệ Thiên giật mình, vội tách môi ra, kéo theo một sợi tơ mờ mờ
Chung Tiểu Nhạc mặt không đổi sắc mang cái mũi đang chảy máu cam, nhìn vẻ mặt hệt như thấy quỷ của Tống Nghệ Thiên, vừa mang nét chán ghét vừa mang vẻ khó tin.
Chung Tiểu Nhạc thở gấp, vội vàng chùi qua quýt máu mũi trên mặt, khiến máu trây ra cả mặt, lại dùng cái mặt đính đầy máu lắp ba lắp bắp nói: “Chúng ta cứ tiếp tục…”
“Tiếp tục cái con mịe!” Tống Nghệ Thiên nổi nóng nện mắt kính vào ngực Chung Tiểu Nhạc, lùi về sau vài bước tránh xa cậu như sợ bị lây bệnh. Anh cảm thấy mình tối nay đúng là có bệnh rồi, vừa nãy anh đã làm cái gì?
Anh chủ động đi hôn tên biếи ŧɦái đầu óc không bình thường Chung Tiểu Nhạc đó!
Còn hôn người ta tới chảy máu mũiChuyện này không vui chút nào đâu!
Ở trong mắt Tống Nghệ Thiên, dưới ánh trăng sáng, cái mặt dính máu hồng hồng còn mang vẻ động tình của Chung Tiểu Nhạc càng thêm đáng ghét
Thế là ngay sau đó, anh liền bỏ Chung Tiểu Nhạc còn đang mang vẻ mặt vừa chờ đợi vừa thẹn thùng đáng yêu, thẹn quá hóa giận bỏ đi, mang theo tâm trạng rối bời rời hẻm nhỏ
Lúc này Chung Tiểu Nhạc không đuổi theo nữa, trong lòng như có tiếng nói báo cho cậu biết giờ mà đuổi theo sẽ mang lại kết quả chẳng tốt đẹp gì.
Đêm nay cậu đã nhận được đủ kinh hỉ rồi.
Chung Tiểu Nhạc đứng yên một lúc lâu, cho đến khi hai chân cừng đờ bước không nổi, cậu mới tiếc nuối đưa ngón tay chạm vào môi, đành dùng lưỡi nghiêm túc liếʍ đi liếʍ lại, ra sức nuốt nước bọt hệt như muốn tìm ra một chút nước bọt của Tống Nghệ Thiên còn sót trong miệng cậu.
Tống Nghệ Thiên... Tống Nghệ Thiên…
Cậu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, ngồi xổm xuống, không màn nhỡ có người đi qua hẻm hay không, ngón tay run rẩy hứng phấn không thôi, mở khóa kéo quần, lấy ra vật to lớn đang cương cứng của mình.
Chung Tiểu Nhạc mang ánh mắt si mê, ngửa đầu nhìn trăng rằm đêm nay, trên đó dường như cũng hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Tống Nghệ Thiên, văng vẳng nghe như được anh mắng vài tiếng ‘biếи ŧɦái’, sau đó cậu xuất.
Sau hồi tự sướиɠ không biết xấu hổ, Chung Tiểu Nhạc mới bình tĩnh kéo khóa quần, tìm một nhà vệ sinh công cộng rửa sạch chất nhầy trên tay, vừa sửa sang quần áo một chút rồi mới mang vẻ đạo mạo quay về xe.
Mở cửa xe, nhận ra xe không khóa.
Vì trong đầu giờ chứa đầy hình ảnh nam thần xinh đẹp nên Chung Tiểu Nhạc không nhớ nổi mình cuối cùng có khóa cửa hay không, hơn nữa cậu cũng lười nhớ
Tuy Đổng Thiên ngồi sau vẫn không tỉnh lại, quần áo xốc xếch, sắc mặt đỏ bừng, mắt còn sưng húp, khóa quần chưa kéo lên hết, phải nói bộ dạng cực kì thê thảm. Có điều người còn chưa bị lừa bán đi mất, cũng không thiếu tay thiếu chân nên Chung Tiểu Nhạc cũng yên tâm nghĩ không có chuyện gì cả.
Lời của tác giả: Cúc hoa của Đổng Thiên vẫn còn nguyên, đừng đoán lung tung.