Ở Hiện Trường Vụ Án Tám Chuyện Tí Có Sao Đâu?

Chương 1

Đêm trăng sáng sao thưa, một tia chớp đỏ rực bất chợt xé ngang bầu trời, tựa như lưỡi dao nhuốm máu xé toạc màn đêm, tiếng sấm rền vang theo sau đó làm màng nhĩ người ta nhức buốt.

"Choang!"

Ngô Khải cả người lẫn chén thuốc trên tay rơi xuống bậc thềm đá, mảnh sứ vỡ cứa rách má trái, đau đến mức Ngô Khải phải hít một hơi lạnh.

Trương Đức Phúc quát mắng Ngô Khải: "Hậu đậu!"

"Quản gia, tiếng, tiếng sấm này đáng sợ quá!"

"Làm ầm ĩ cái gì, còn không mau đi sắc lại chén thuốc khác cho tiểu công tử."

"Dạ." Ngô Khải vội vàng lau vệt máu trên mặt, luống cuống bò dậy chạy đi.

Quân Lan Uyển nằm ở phía đông Thẩm phủ, hành lang uốn lượn, đường nhỏ quanh co, là một tiểu viện tao nhã mang đậm phong cảnh sơn thủy trong phủ.

Ngô Khải bưng chén thuốc mới sắc, cẩn thận đi đến trước chính phòng, gõ cửa liên tục nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong.

"Công tử? Công tử ơi?"

Ngô Khải không dám tự tiện xông vào, lại gõ cửa thêm lần nữa.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Ngô Khải dần lớn tiếng, gọi vọng vào trong cửa.

Trong phòng đèn nến sáng trưng, phát ra tiếng lách tách khe khẽ không dễ nghe thấy.

Trên chiếc giường La Hán bằng gỗ lê chạm hình rồng hổ, một thiếu niên mặc áσ ɭóŧ đơn bạc đang nằm nghiêng.

Thiếu niên da trắng như giấy, mày mắt tinh xảo, tựa như một con búp bê xinh đẹp được thần thợ điêu khắc tỉ mỉ khắc họa, mang vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, nhưng lại lạnh lẽo, không có chút sinh khí nào.

Sáu thi thể nằm ngổn ngang trên sàn, bốn nữ hai nam, phần ngực của bốn nữ nhân và phần mông của hai nam nhân đều bị rạch nát bấy, máu tươi đỏ thẫm lấy thi thể làm trung tâm, rồi lan rộng thành vòng tròn trên mặt đất.

Những vệt máu lớn thấm đỏ nền đá xanh ngọc, mùi tanh nồng nặc ngày càng bao trùm cả căn phòng.

Khi tia chớp màu đỏ cuối cùng xẹt qua, thiếu niên tựa búp bê giấy trên giường bỗng nhiên mở mắt!

Một ánh mắt quét qua tình cảnh trong phòng, cổ kính trang nhã, bày biện thanh quý tao nhã, xem ra cũng dễ chịu. Trước bệ cửa sổ đặt một chậu tùng Thiên Mục, bóng cây thưa thớt cằn cỗi, cành lá uốn lượn xanh tốt.

Tɧẩʍ ɖυy Mộ bước chân trần xuống đất, hết bước này đến bước khác dẫm lên vũng máu nhớp nháp mà hoàn toàn không có cảm giác gì.

Nhìn dung mạo trong gương đồng giống hắn đến tám phần, ánh mắt Tɧẩʍ ɖυy Mộ khựng lại một thoáng, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Hắn lại chuyển sinh rồi.

"Công tử lên tiếng đi ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tiểu nhân mạn phép vào trong phòng nhé!" Tiếng gọi bên ngoài cửa ngày càng gấp gáp.