Mọi chuyện diễn ra trong hôm nay nằm ngoài tầm kiểm soát của Phùng Nhã, cô chỉ biết đi theo Thịnh Trị vào nhà và ngồi chờ ở ghế sofa.
Thịnh Trị đi vào phòng lát sau mang ra cho cô một bộ đồ mặc nhà của hắn: “Thời gian gấp gáp em mặc tạm đồ của anh, sáng mai chúng ta lên đường về quê em.”
Phùng Nhã cầm bộ đồ với chất liệu vải mềm mại trên tay, bối rối: “Anh ơi em cảm thấy không ổn lắm!”
Đến lúc này cô vẫn không chấp nhận nổi chuyện bản thân đã kết hôn, về quê biết ăn nói sao với cha mẹ đây.
Thịnh Trị xoa đầu cô: “Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. À em ăn gì chưa, để anh đi nấu gì đó cho em.”
Hắn dẫn cô vào phòng tắm, xả nước ấm cho cô rồi hướng dẫn cô những thứ có trong phòng sau đó ra ngoài.
Phùng Nhã đứng ngây ra chốc lát nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh, sau đó lại nhìn bản thân, gần một ngày chưa tắm, còn chạy khắp nơi, giờ đây người cô đầy mùi mồ hôi. Nhớ tới hương nước hoa thanh nhã trên cơ thể Thịnh Trị, cô bất giác đỏ mặt, vội vàng cởi đồ tắm rửa.
Tắm xong cô phát hiện mình không còn đồ mặc bên trong, chiếc áo nhỏ bị cởi ra đặt trên bồn rửa mặt trong lúc cô lấy đồ đã làm ướt, không thể mặc lại.
Cô vỗ nhẹ lên trán tự trách: “Chết rồi sao mình lại quên mất chuyện này!”
Mặc áo pijama của Thịnh Trị vào, vóc người của hắn rất lớn, cô thì nhỏ nên cổ áo kéo khá sâu, ống quần cũng khá dài phải xắn lên.
Đứng mãi trong phòng tắm cũng không có cách giải quyết, Phùng Nhã bèn ra ngoài.
Đến gần phòng khách cô nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Tại sao anh lại bán công ty đó là công sức bao năm của anh kia mà?”
Giọng của một cô gái, nhẹ nhàng nghe rất hay, dù nội dung câu chuyện có vẻ cô ấy đang chất vấn Thịnh Trị nhưng vẫn khiến người nghe không hề cảm thấy khó chịu.
Cô dựa vào tường lén lút nhìn ra ngoài.
Thịnh Trị đang đứng đối diện một cô gái ăn mặc rất thời thượng tóc uốn xoăn lọn sóng lớn có màu nâu hạt dẻ nhẹ nhàng, làn da trắng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo.
Cô nàng đó thật xứng đôi với Thịnh Trị, nhìn lại bản thân, Phùng Nhã có chút tự ti.
“Anh bán công ty cho người nên có nó em không vui à?”
Giọng nói của Thịnh Trị có chút hờ hững.
Câu này không hiểu vì sao lại khiến cô gái kia sượng mặt, ấp a ấp úng mãi mới thốt lên được một câu: “Em và anh ta không có quan hệ nào hết, là ai đã nói với anh hả? Sao anh lại không tin em?”
Thịnh Trị cảm thấy phiền: “Em về đi, chuyện của chúng ta dừng lại ở đây được rồi.”
“Không được.” Cô hét lớn. “Có phải anh nghĩ em có mối quan hệ với anh ta nên mới về nhà kết hôn đúng không? Anh đừng vì giận em mà hại đời cô gái khác, em nghe nói cô ấy là gái nông thôn, những người như thế đều ngây thơ dễ tin tưởng người khác, anh đừng lợi dụng cô ấy.”
Nghe tới đây không hiểu sao Phùng Nhã cảm thấy đau lòng, tủi thân đến mức sống mũi cay cay.
“Lâm Tuyết em không hề hiểu anh.” Thịnh Trị quát lớn. “Còn nữa anh chưa bao giờ dùng em ấy để xả giận vì người con gái khác. Anh yêu cô ấy.”
“Anh lừa em!” Lâm Tuyết gào lớn. “Anh đã gặp cô ấy bao giờ chưa mà nói thích?”
“Gặp rồi, rất nhiều.” Ánh mắt hắn đầy hoài niệm.
Lâm Tuyết là người khôn ngoan, chỉ cần nhìn cô liền hiểu những gì Thịnh Trị nói đều là thật.
Hai mắt cô ầm ập nước: “Vậy còn em thì sao, chẳng phải anh yêu em ư?”
Thịnh Trị nghiêm túc nhìn cô: “Tuyết đây là cơ hội cuối cùng để em nói thật, em có từng yêu anh không? Hay chỉ dùng anh để kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác?”
Lâm Tuyết bối rối: “Em… em không có!”
“Đừng nói nữa, anh biết hết rồi, năm đó em bị người mình thích từ chối, vì quá tức giận nên quyết định theo đuổi anh để chọc tức anh ta. Sau khi tốt nghiệp, em và anh ta đã bắt đầu liên lạc lại với nhau, không ít dự án của công ty anh em đều nhường lại cho anh ta, hai người đã ăn tối cùng nhau không ít lần, lên giường chỉ còn một bước mà thôi.”
“Anh nói bậy!” Lâm Tuyết gào lớn như để che giấu sự xấu hổ vì bị người vạch mặt.
Thịnh Trị thở dài: “Em đi đi, đừng làm phiền cuộc sống của anh nữa, anh và em đến đây thôi.”
Lâm Tuyết nghiến răng để lại một câu: “Anh nhất định sẽ hối hận!”
Rồi xách túi bỏ đi.
Thịnh Trị quay lại vừa hay bắt gặp Phùng Nhã trong bộ đồ mặc nhà rộng thùng thình của hắn, cô vốn không cao, người thì bé giờ mặc đồ của hắn vào trông càng nhỏ hơn, đặc biệt cái dáng vẻ lén lút nghe lén kia trông cứ như mấy đứa nhỏ thích hóng hớt, nhìn đáng yêu vô cùng.
Thấy hắn cứ nhìn mãi, Phùng Nhã nhịn không được hỏi: “Người yêu của anh sao?”
Thịnh Trị đi tới kéo cô ôm vào lòng: “Đã từng thôi, giờ thành người yêu cũ rồi.”
“Anh thích cô ấy?”
Khóe môi Thịnh Trị cong lên, thích đương nhiên là có, nhưng chính người con gái ấy sau này sẽ hại hắn, một lần chết trong tay cô ta đã đủ lắm rồi, may mà hắn đã trả thù được ở kiếp trước, nên bây giờ gặp lại mới bình tĩnh như vậy, nếu mà không trả thù được có lẽ lúc nãy hắn đã xiên chết cô ta.
“Đã từng thôi, bây giờ không còn thích nữa, ngược lại người anh thích chính là em, Nhã đừng nghĩ nhiều, anh chỉ muốn cùng em sống hạnh phúc, đừng để người khác phá hoại chúng ta.”
Giống như kiếp trước khi phát hiện ra tình cảm của mình dành cho cô là yêu thì đã quá muộn, hắn người không ra người, còn cô cũng bị hành hạ đến chết.
Phùng Nhã không tin lắm, cô tự hiểu chính mình, nhan sắc tầm trung học vấn chỉ là trung cấp nghề, ngoại ngữ không biết một chữ, bản thân kém như thế sao có thể xứng với một người hoàn hảo như Thịnh Trị.
“Anh em không xứng với anh đâu, anh xin lỗi bạn gái mình đi, quay lại với cô ấy, ngày mai em sẽ về quê.”
Thịnh Trị bóp chặt tay cô, ánh mắt hằn lên giận dữ: “Nhã anh không cho phép em nói điều đó, em rất tốt, anh mới là người không xứng với em. Nhã anh quyết rồi, ngày mai chúng ta cùng về quê em.”