Có Chú Út Mạt Thế Tiêu Dao

Chương 8: Muốn về quê

“Được rồi em muốn nói chuyện gì?” Giải quyết xong xưng hô hắn mới có hứng thú nghe chuyện cô muốn nói.

Phùng Nhã không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô quay đi tập trung ánh mắt vào cành hoa hồng đỏ đang nở rộ trước mặt.

“Em không tính ở lại đây, muốn về quê, nên muốn hủy hôn.”

“Anh về quê cùng em.”

“Hả?” Cô quay qua nhìn hắn: “Anh nói gì vậy, về quê với em? Anh đừng đùa?”

“Anh nghiêm túc, anh muốn kết hôn với em sau đó cùng em về quê, nơi mà em đã sinh sống bên cha mẹ nuôi suốt những năm qua, chúng ta sẽ định cư ở đó, không quay lại thành phố nữa.”

“Anh đừng trêu em!” Cô không tin những gì hắn nói là thật.

Thịnh Trị nắm tay cô kéo đi: “Em không tin à, vậy chúng ta đi gặp ông nội nói cho rõ, chờ nói xong em muốn về chúng ta đi luôn.”

Thịnh Trị nhét cô vào xe lái thẳng đến một căn biệt phủ xây dựng theo lối kiến trúc Châu Á, nhìn rất đẹp.

Lúc họ đến nhà chính, Phí Diễm cũng kéo con trai và người nhà họ Đàm đuổi theo, kịp lúc Thịnh Trị tuyên bố về quê ở rể nhà họ Phùng và bán công ty thương mại điện tử đang lên như diều gặp gió của mình.

“Cháu nói gì? Bán công ty? Đi ở rể?”

Nhà họ Đàm và Phí Diễm cùng Thịnh Bân vừa vào nghe thấy ông cụ Thịnh gào lên, bọn họ giật mình, đang tính chào hỏi liền ngậm chặt miệng không dám ho he tiếng nào.

Thịnh Trị nắm chặt tay Phùng Nhã: “Cháu đã quyết định thực hiện hôn ước này, mong ông tác thành.”

Thịnh Hải năm nay đã hơn tám mươi tuổi, già nhưng không yếu, vẫn có thể đi đứng và làm việc được, thông thường đến tuổi này nên lui về hậu trường để lại sân chơi cho con cháu, nhưng Thịnh Hải vẫn nắm giữ cổ phần công ty và có quyền với những quyết sách quan trọng.

“Chuyện kết hôn ông không ngăn cản cháu, nhưng cháu có nhất thiết phải về quê hay không? Ở đây cơ hội phát triển lớn hơn, chưa kể sau này con cái của hai đứa cũng có môi trường giáo dục cao cấp hơn, về quê ở đó làm sao mà phát triển.”

Thịnh Trị vẫn cương quyết với ý của mình: “Cháu sẽ rời khỏi thành phố, chuyện đã quyết ông đừng khuyên nữa, về công ty, đó là tài sản của cá nhân cháu, cháu có quyền quyết định, cháu đến đây là để thông báo cho ông chứ không phải hỏi ý kiến ông.”

Thái độ này có chút hung hăng, Phùng Nhã không dám thở mạnh cô sợ vận đen sẽ rơi vào đầu mình.

Nói đến vận đen, thì khí vận trên đỉnh đầu ông cụ nhà họ Thịnh có chút kỳ lạ, màu vàng trắng, đây là lần đầu cô thấy màu này, quả nhiên thế giới bên ngoài đa dạng hơn trong xã nhỏ, không biết màu này đại diện cho thịnh vượng hay đen đủi, chắc là thịnh vượng đi, nhưng sao lại có màu trắng pha vào?

Thịnh Hải không cho phép Thịnh Trị bán công ty, đôi co đến mức l*иg ngực phập phồng, hơi thở khó khăn rồi ngã ra ghế ngất lịm đi.

Mọi người trong nhà náo loạn, chỉ có Thịnh Trị là bình tĩnh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả không mảnh may thương xót.

Phùng Nhã kéo tay hắn, nói nhỏ: “Anh không đến bệnh viện sao?”

Thịnh Trị vuốt nhẹ mái tóc cô: “Không cần lo lắng, con cháu nhà họ Thịnh rất đông, hiếm lắm mới có dịp để họ lấy lòng ông cụ, chúng ta để họ lo, còn mình thì nên làm việc quang trọng hơn.”

“Việc quan trọng? Còn có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe ông cụ sao?”

Thịnh Trị cười đầy gian xảo: “Cứ theo anh sẽ rõ.”

Hắn kéo cô ra ngoài, lên xe rời đi.